Đối với Tô Gia Hân đang đứng phía xa không có ý muốn lên xe, Vương Nhất Hạo mở cửa, tay cho vào túi quần, bộ dạng cực kỳ cao ngạo lên tiếng:
" Còn đứng đó làm gì?".
" Tôi ... tôi ... tôi bị say xe".
"........" - Anh nhìn cô, lẩm nhẩm:
" Bị mất trí mà cũng nhớ bản thân say xe à?".
" Ừm ... nhìn thấy xe là khó chịu ... có ... có thể là bị say".
"............".
Anh nhìn cô đang toát mồ hôi, cười phì:
" Sợ tôi mang cậu đi bán à?".
Như bị nói trúng tim đen, Tô Gia Hân lui về sau vài bước, khẩn trương nhìn ngang liếc dọc.
Anh cố nín cười bằng cách thở dài, vuốt ngược tóc về phía sau, bộ dạng phong trần và vô cùng đẹp trai khiến cho tim cô đập thình thịch.
" Yên tâm đi, dù có bán thì cũng phải nuôi cho có thịt ...
... bán mới có giá".
".........." - Tô Gia Hân nhìn anh, tuy có hơi sợ nhưng vẫn cố mà nói:
" Tôi không phải heo".
Vương Nhất Hạo nhún nhún vai, gật gù đồng ý:
" Ừ, heo còn nặng cân hơn cậu. Người gì như cái que tăm, gió thổi cũng đủ thổi bay rồi. Còn sợ bị tôi bán gì chứ? Chẳng hời được bao nhiêu".
"...........".
" Còn không chịu lên xe?" - Câu từ đầy uy hiếp nhưng giọng nói của hắn chẳng hề đáng sợ chút nào, ngược lại dường như còn rất thích thú.
Tô Gia Hân chần chừ một hồi cũng lên xe.
Hắn đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652505/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.