Vì Vương Nhất Hạo không ép buộc cô phải tham gia tiệc tùng nên Tô Gia Hân cũng an tâm phần nào, dù trong lòng co mọt chút hụt hẫng.
Cứ nghĩ anh sẽ tìm cách gây khó dễ cho cô.
Tên đó vốn là người nhỏ nhen, sao lại chịu bỏ qua cho cô dễ dngf như thế?
Nhìn dòng người trên đường, Tô Gia Hân có chút ngưỡng mộ những cặp đôi đang vui vẻ nói cười, cô đi bộ đến trạm xe buýt, ngồi ở đó đợi chuyến xe về nhà.
Cô gái nhỏ an tĩnh ngồi trên ghế quan sát, bầu trời đêm đầy sao, những toà nhà cao chọc trời, từng dòng xe vội vã cô đều nhìn một lúc lâu.
Cuộc sống của cô đối với những người thích các bữa tiệc tùng thâu đêm suốt sáng mà nói chính là một điều tẻ nhạt và buồn chán, vô vị đến mức chẳng có lấy một màu sắc rực rỡ.
Nhưng Tô Gia Hân lại tận hưởng, cô thích ngắm nhìn thế giới rồi tự đắm chìm vào cảm xúc của bản thân.
Giờ đây chắc mọi người đang cùng nhau cười nói vui vẻ.
Gương mặt cô cúi xuống, trên môi lộ ra nụ cười nhạt nhoà, có chút chua chát mà suy nghĩ về hình bóng của chàng trai.
Anh là người hoạt bát, từ xưa đã thế rồi, dù là ai đi chăng nữa thì khi tiếp xúc với anh cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Vương Nhất Hạo giống như ánh mặt trời chiếu sáng rạng ngời, chỉ cần đi đến đâu, vạn vật đều sẽ vây lấy.
Cô khác với anh, Tô Gia Hân nhận thấy bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652428/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.