Cô gái nhỏ đưa ánh mắt đồng cảm về phía anh, trong lòng tiến thoái lưỡng nan, cô không muốn bị mang tiếng, nhưng nếu cứ thế này thì...
Anh cũng thực sự đáng thương.
Nhưng ở cùng với anh thì người khác sẽ nghĩ sao về cô chứ?
Nếu sau này lấy chồng, biết được cô vì mắc nợ mà ở nhà của anh, người biết thì không nói, những người có ý nghĩ xấu sẽ nói rằng cô dùng thân trả nợ.
Tô Gia Hân nghĩ ngợi:
" Tớ vẫn cảm thấy không nên ở đây thì tốt hơn".
"..........".
Vương Nhất Hạo nhìn cô bằng ánh mắt không rõ biểu tình, anh rót trà vào tách của mình rồi uống cạn, nói:
" Được thôi".
Cô không nghĩ anh sẽ thoả hiệp nhanh như thế, nhớ lại bóng dáng chàng thiếu niên dáng vẻ ngông cuồng tự đại năm tháng cấp ba và hiện tại, thực sự khác quá xa.
Con người theo thời gian lại có thể thay đổi nhiều đến thế sao?
Chàng trai đặt tách trà lên bàn, anh thoả hiệp, dù sao thì nếu như ép buộc quá thì cô sẽ lại trốn mất.
" Lãi suất mỗi tháng là 10%".
".........".
" Dùng xong trà, tôi đưa cậu về".
" Không cần đâu, tớ bắt xe buýt...".
" Được" - Chàng trai chen lời.
Tô Gia Hân vẫn chưa kịp quen với giao diện dễ tính của anh, bản thân có chút thoải mái nhưng chỉ trong chốc lát liền cang thẳng, khẩn trương.
Vương Nhất Hạo nhìn vào bếp, cố ngân cao giọng:
" Ấy chết, nồi cari hầm nhiều quá không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-yeu-em/2652423/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.