Nghĩ xong, anh liền lấy điện thoại gọi qua Los Angeles cho Đoàn Nam Phong. Lúc này ở Mĩ tã tầm chiều. Đoàn Nam Phong đang ngồi trong phòng họp. Nhận được cuôộc gọi của Lâm Cát Vũ anh liền chuyển sang chế độ nhắn tin.
[Chuyện gì?] - Đoàn Nam Phong gửi tin.
[Em gái anh thích gì?] - Lâm Cát Vũ không dài dòng, vô thẳng vấn đề.
[Thích gì là thích gì?] - Đoàn Nam Phong bấm nhanh.
[Cô ấy thích ăn, thích uống, thích chơi cái gì?] - Lâm Cát Vũ nóng lòng gửi lại tin nhắn.
[Nó thích khảo cổ, di chỉ, hoa hồng...] - Đoàn Nam Phong kiên nhẫn liệt kê.
Đoạn lại nghĩ thầm: “Khi không hỏi tôi xem nó thích cái gì? Ai mà biết được. Không phải nó thích cậu hay sao? Đúng là thằng ngốc!”
Tin nhắn của Lâm Cát Vũ rất nhanh lại bay đến.
[Ngoài những thứ đó ra.]
[Không có cái gì đặc biệt.] - Đoàn Nam Phong nhắn lại.
[Anh ráng nhớ coi. Em sắp bỏ cuộc rồi. Em gái anh khó cưa quá.] - Lâm Cát Vũ vừa nhắn tin vừa nhăn mặt.
“Đoàn tổng tài, xin hỏi dự án xây dựng khu đô thị của công ty Seagull* ở Nam Thái Bình Dương chúng ta có thu mua hay không?” - Từ bên dưới phòng hội nghị, tiếng của giám đốc bộ phận kinh doanh khu vực Nam Thái Bình Dương lên tiếng.
Đoàn Nam Phong liền gật đầu nói: “Thu.”
Nói xong, anh liền nhớ đến câu chuyện lúc nhỏ của em gái anh. Lúc còn bé, mẹ anh hay dạy cho hai anh em gấp origami* để rèn luyện trí nhớ và sự khéo léo. Nam Phương đúng là rất thích chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792641/chuong-194-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.