Osaze lái xe đưa Nam Phương quay lại khách sạn Oasis. Trước khi bước xuống xe, anh cầm tay cô hỏi lại lần nữa: “Phương, em thật sự không cần anh nữa sao?”
Đoàn Nam Phương khẽ nhếch môi cười, từ tốn nói: “Osaze, chuyện của hai chúng ta kết thúc tại đây nha. Em tin rằng lúc chúng ta bên nhau hay chia tay nhau cũng đều là những đoạn hồi ức đẹp. Vậy thì hãy giữ nó trong lòng đi, đừng viết thêm những bi thương và khó xử nữa.”
Osaze nhắm mắt, nhẹ nhàng nới lỏng bàn tay đang cầm tay của cô ra. Từng ngón từng ngón buông lơi, từng nhịp từng nhịp tim thắt lại, xót xa không nói nên lời.
Đoàn Nam Phương mở cửa xe bước xuống, vừa đi vừa nghĩ: “Người phụ nữ lúc trang điểm đẹp đẽ đâu chỉ là lúc kết hôn mà còn là lúc gặp để nói lời chia tay với tình yêu không thuộc về mình.”
Cô ngẩng cao đầu, dẫm lên giày cao gót bước đi thẳng vào đại sảnh sáng đèn của khách sạn cao cấp. Trên đời có rất nhiều kiểu chia tay, có kiểu day dứt dằn dặt, có kiểu hận thù trách móc cũng có kiểu bình thản nhẹ lòng. Đoàn Nam Phương tin rằng mình đã chọn một kiểu chia tay đẹp nhất, nhẹ lòng nhất để kết thúc mối tình nhiều rào cản mà bản thân cô cũng không muốn vượt qua những ngăn cách đó.
Lúc bước vào phòng, cô nhìn thấy Lâm Cát Vũ vừa ngồi ăn súp vừa xem ti vi. Cô không biết anh có hiểu những điều ti vi nói hay không nhưng mắt anh cứ dán vào đó. Đoàn Nam Phương tò mòliền bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em/1792640/chuong-194-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.