Lần này Bảo Vy không chỉ mang hàng tiếp tế đến cho mọi người ở Libya mà còn mang thêm nữ vương và ba của Lâm Thiên Vũ đến. Theo sự chỉ dẫn của Đoàn Nam Phương, Lưu Uyển Linh lái xe đến thẳng tòa thành. Trên đường đi đến tòa thành thì họ phải băng qua ngôi làng trước đây bị bỏ hoang nhưng giờ đây đã sầm uất bởi vì có rất nhiều dân tị nạn đến sinh sống.
“Mới có chục ngày mà biên giới nơi này thật khác, không còn hỗn loạn như hôm trước em và mọi người đi về nữa.” - Đoàn Nam Phương ngồi trên xe, cầm ống nhòm nhìn qua tứ phía rồi nhận xét.
Bảo Vy lúc này cũng lên tiếng: “Có lẽ họ đã tìm được nơi ở hoặc chạy sang nơi khác. Hiện giờ chị thấy rất lo lắng cho Tinh Vân và mọi người. Đến bây giờ vẫn không biết rốt cuộc ai trong số họ đã lên mấy chiếc máy bay chuyển hàng của Liên Hiệp Quốc. Thông tin không thông thật là khiến người ta lo lắng mà.”
Lưu Uyển Linh nghe xong thì bất giác tay lái cũng nắm chặt vô lăng. Cuộc đời này của cô làm chuyện gì hỏng chuyện đó, đi đến đâu thất bại đến đó. Yêu người nào cũng không thành cho nên lần này cô thật sự lo lắng ông Trời sẽ lại bạc đãi mà cướp đi Lâm Thanh của cô.
Trong lòng Đoàn Nam Phương cũng không khá hơn, một chục ngày này dài hơn cả thế kỷ. Không đêm nào mà cô không nằm mơ thấy Cát Vũ nói lời tạm biệt với mình. Hắn tàn nhẫn đến mức không thèm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859383/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.