Nữ vương nói được một nửa thì liền nấc nghẹn. Dì của cô liền ngồi xuống bên cạnh và ôm cô vào lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nam vương là người tốt lại có Llam phù hộ, nhất định sẽ không sao. Cháu đừng lo lắng mà sinh bệnh. Vương tử hãy còn nhỏ, cần cháu chăm sóc và nuôi dạy cho nên xin cháu đừng nghĩ quẫn.”
Nữ vương vừa khóc vừa đau lòng nói: “Nếu anh ấy có chuyện gì cháu thật không sống nổi nhưng... dù... thế nào cháu cũng phải tìm được anh ấy.”
Dì của nữ vương thở dài nói: “Cháu ngoan, hãy nghĩ về vương tử còn nhỏ tuổi.”
Nữ vương ngẩng mặt lên nhìn dì của mình rồi lần nữa thúc giục: “Mau, mau, dì mau đi nói với ba mẹ của Vũ giúp cháu quay về vương quốc. Cháu nhất định phải thỉnh Llam để hỏi xem tình hình của anh ấy như thế nào?”
Sau khi dì của nữ vương nói lại chuyện này với hai người theo hầu, họ liền đi dịch lại với ông bà Lâm Chấn Thiên về ý muốn của nữ vương. Ông bà Lâm Chấn Thiên vốn không muốn nữ vương mang cháu nội mình quay về Inca, nhất là vào lúc không rõ hai người con trai của mình là sống hay chết. Cho nên Lâm Chấn Thiên liền cùng nữ vương và mấy người vệ sĩ bay qua Peru, còn bà Sofia thì ở nhà coi sóc cho cháu nội vẫn đang nằm trong lồng của mình.
Lúc hay tin nữ vương bình an quay về, thầy mo và các vị trưởng lão trong tộc đều rất hân hoan. Họ không ngờ nữ vương sinh khó mà vẫn sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859382/chuong-806.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.