Sau khi xác nhận mình không nằm mơ, Bảo Vy mới vui vẻ kêu lên: “Tinh Vân, đúng là Tinh Vân của mình rồi. Cậu không có lên chiếc máy bay của Liên Hiệp Quốc. Cậu không sao cả.”
Bảo Vy mừng đến phát khóc, cô ôm lấy Tinh Vân vừa nói vừa nghẹn. Tinh Vân vỗ vai Bảo Vy trấn an: “Không sao, không sao, mình vẫn bình an đây. Vì sao cậu lại đến đây?”
Bảo Vy đưa tay quệt nước mắt, cố bình tĩnh nói: “Lúc bên này có chiến tranh, cũng may Ưng Túc kịp gọi cho mình. Nói được mấy câu thì tắt máy. Mình đoán tình hình không tốt cho nên đã mượn danh của tổ chức chữ thập đỏ Red cross để mang thuốc và y bác sĩ qua đây. Cậu nhìn xem, đoàn xe đang đến kia kìa.”
Theo hướng mắt và hướng tay của Bảo Vy, Tinh Vân thấy từng đoàn xe đang từ từ băng qua con đường đất nắng gió của sa mạc để tiến về phía tòa thành. Những ngày Libya có chiến tranh, dân chúng ở vùng này không đi làm ăn gì được cho nên họ mong hàng cứu trợ như nắng hạn mong mưa. Nhất là nay có thêm y bác sĩ và thuốc men cho thương binh thì mọi người chắc sẽ an tâm hơn rất nhiều.
Lúc này Lưu Uyển Linh đang tìm chỗ đỗ xe. Đoàn Nam Phương vừa thấy Tinh Vân thì cũng gấp gáp chạy đến. Câu đầu tiên mà cô hỏi Tinh Vân đó là: “Anh hai em và Cát Vũ vẫn tốt chứ?”
Sau câu hỏi của Đoàn Nam Phương thì Lưu Uyển Linh cũng chạy như bay đến hỏi cô: “Lâm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859384/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.