Yên Di mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ của cô đỡ cô nằm lại giường rồi thay con gái ra chào ông bà Minh: “Anh chị đi đường vất vả quá!”
Bà Minh mỉm cười thân thiện đáp: “Thăm con dâu sinh cháu nội thì có gì là vất vả. Nhìn thấy Yên Di mẹ tròn con vuông chúng tôi mới an tâm.”
Mẹ của Yên Di vốn là người phụ nữ bình thường, gia cảnh không khá cho nên bà luôn cúi đầu trước mặt một quý bà cao sang ăn mặc hàng cao cấp từ đầu đến chân như bà Minh để nói chuyện.
“Dạ, chị nói phải. Tôi thật mang ơn hết sức vì con bé nhà tôi được làm con dâu nhà anh chị. Chúng tôi thân phận nghèo hèn, quả là không dám mơ tới.”
Ông Cao Hiển Minh nghe vậy liền nói: “Chị quá lời rồi. Gia Khiêm nhà chúng tôi đã lớn tuổi lại khờ khạo, được đứa con gái xinh xắnhiền thục như Yên Di nhà chị yêu thương và chịu ở bên cạnh là phúc phần của nó. Chúng tôi thật không mong gì hơn.”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong cũng liền mỉm cười nói: “Ba mẹ với mẹ vợ ngồi xuống ghế rồi từ từ trò chuyện. Sao mọi người cứ đứng vậy?”
Hoàng Gia Khiêm và ba vị trưởng bối vừa ngồi xuống ghế thì cậu chủ nhỏ liền lên tiếng oe oe. Bà Minh rất thích con nít cho nên bà liền đứng dậy tiến lại bên giường để nhìn cái miệng nhỏ kêu khóc của cậu.
“Cháu nội ngoan, sang đây xem bà mua cháu cái gì nào?” - Bà Minh vừa nói vừa đưa tay bế đứa cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859272/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.