Bà Minh mỉm cười điềm đạm nói: “Người già thích con nít cũng là điều dễ hiểu. Nếu bà nội không bận đi quyên tiền xây mấy ngôi chùa bên Tây Tạng thì cũng đã đi cùng ba mẹ đến thăm em bé rồi. Chắc được báo tin thì bà cũng sẽ về ngay đó.”
Hoàng Gia Khiêm nghe xong liền lên tiếng vâng dạ. Mọi người trong gia đình nhà họ Hoàng chưa bao giờ xem anh là người ngoài. Từ nhỏ đến lớn, anh cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình còn có gia đình khác. Từ lâu anh đã trở thành một phần máu thịt của gia đình này.
Ngồi nói chuyện một lúc thì ông bà ngoại của Hoàng Gia Khiêm cũng đến. Hoàng Thời - Hoàng lão gia vẫn giữ một phong thái ung dung đỉnh đạc và cốt cách lịch lãm cao quý suốt mấy chục năm nay. Ông chậm rãi đẩy bà Nhã Miên vào phòng thăm đứa cháu cố mới sinh.
“Con người sống trên đời bồng cháu cố là cái phúc không nhỏ.” - Bà Nhã Miên vừa nói vừa mỉm cười hiền hậu, đưa bàn tay nhăn nheo vì năm tháng ra đón lấy đứa bé.
Bất giác bà lại nhớ đến hình ảnh con trai mình hơn năm mươi năm về trước. Lúc đó, con trai của bà cũng vừa chào đời đỏ hỏn và đáng yêu như thế này. Năm mươi năm rồi, bà chưa từng có được cảm giác bế đứa bé trai mới sinh nào vào lòng như thế này. Những tiếng ư a cọ quậy của đứa trẻ khiến cho trái tim bà xao động giống như cảm giác của lần đầu làm mẹ.
Số phận không cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859273/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.