Chương trước
Chương sau
Bà Minh nghe chồng mình kể lại chuyện xưa mà có cảm giác như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Ánh mắt đăm chiêu xa vời nhớ lại khoảng thời gian ba mươi năm trước, chớp mắt như mới ngày hôm qua.

“Thiên Bình, em biết anh không phải là người dễ thay đổi. Vậy thì vì sao anh lại từ bỏ gia đình đang êm ấm mà quay lại tìm em?” - Bất giác bà Minh lại buộc miệng hỏi về một chuyện mà ông không muốn nhắc đến.

Tuy vậy, ông Cao Hiển Minh vẫn bình thản trả lời bà: “Vì em là chấp niệm trong lòng anh. Dù muộn màng anh vẫn muốn có được.”

Bà Minh nhìn ông, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Do anh quá cố chấp có phải không?”

Ông Cao Hiển Minh mỉm cười kéo đôi vai gầy của bà ôm vào lòng, dịu dàng nói: “Do em quá đáng yêu. Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào quên được những điều mà lúc trẻ chúng ta trải qua cùng nhau. Nếu cuộc sống là những tháng ngày nhớ nhung kỷ niệm và chờ đợi tình yêu thì cuộc đời anh chỉ có duy nhất một chấp niệm là em mà thôi.”

Bà Minh nghe xong liền cảm thấy trái tim thật ấm. Từ ngày không còn mẹ, Chicago trong ký ức của bà luôn là những tháng ngày buốt giá, chỉ từ khi gặp người đàn ông tên Dương Thiên Bình thì bà mới thấy Chicago ấm áp làm sao. Có lẽ trái tim bà đã tìm được chốn nương tựa.

Trong phòng nghỉ của bệnh viện phụ sản tư nhân, tiếng khóc của em bé vang lên từng hồi. Mẹ của Yên Di cùng hai vú em thay nhau bồng mà cậu chủ nhà họ Hoàng vẫn không chịu nín.

Yên Di ngồi tựa vào giường, mệt mỏi nói: “Anh Khiêm, con của em làm sao vậy? Sao nó cứ khóc hoài. Anh mau gọi bác sĩ đi.”

Hoàng Gia Khiêm cũng lo lắng không yên. Lần đầu làm cha, ngay cả bồng con cũng không thạo thì làm sao anh biết vì sao nó khóc.

Anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay Yên Di, chậm rãi nói: “Đừng lo, anh sẽ gọi bác sĩ ngay đây.”

Mẹ Yên Di lúc này cũng lên tiếng: “Chắc thằng bé đói bụng đó. Mau cho nó bú đi con.”

Yên Di ngây ngốc gật đầu đưa tay đón con vào lòng mặc dù mới nửa tiếng trước cô vừa cho em bé bú. Tay ôm con trong lòng, vừa yêu vừa vỗ nhưng thằng bé lại chẳng chịu bú, cái mặt xinh yêu cứ quay đi chê bai ti của mẹ.

Hoàng Gia Khiêm đứng bên cạnh liền vỗ vè con: “Con ngoan, mau ti sữa đi. Nhịn đói không tốt đâu.”

Mặc dù được ba mẹ và mọi người xung quanh vỗ về động viên rồi bu quanh dòm ngó mình bú nhưng thằng bé vẫn nhất quyết không chịu bú. Cái bụng căng tròn phình lên no căng không thể bú thêm ngụm nào nữa cho nên cậu bé cứ hờ hững với ti mẹ. Cái mặt khó đăm đăm y như Hoàng Gia Khiêm quay hết bên nọ đến bên kia, nhìn hết người nọ đến người kia rồi lại bật khóc.

Hoàng Gia Khiêm trong lúc hoảng lên, không biết phải làm sao cho đứa bé ngừng khóc thì liền nói: “Mau ti đi con, ti dễ lắm. Có cần ba làm mẫu không?”

“Éc...” - Yên Di nghe xong liền kêu lên.

Những người đứng xung quanh nghe thấy cũng liền quay mặt đi ôm bụng cười lăn lộn.

Yên Di cắn môi đỏ mặt hỏi: “Anh vừa nói gì vậy?”

Hoang Gia Khiêm biết mình lỡ lời thì liền giả lãng cúi mặt nhìn chăm cham vao đôi mắt to tròn của cậu con trai, cười cười rồi nói: “Cục cưng ngoan, từ tối qua đến giờ hết mẹ con rên lại đến con khóc cho nên đầu óc của ba hơi lộn xộn. Con ngoan thì ti cho ba xem để ba học hỏi.”

“Éc...” - Yên Di lại kêu lên.

Hoàng Gia Khiêm mệt rã rời liền chữa thẹn bằng giọng ngắc ngứ: À nhầm... ba lại nhầm rồi. Nếu cứ nói chuyện ti sữa thì ba lại nhầm lẫn thôi. Con trai ngoan, đừng làm khó ba nữa, được không?”

Yên Di nhìn cái dáng vẻ nói một câu nhầm lẫn hết mấy lần của anh thì liền phì cười. Trước giờ, cô cứ nghĩ chỉ có cô là ngốc, không ngờ chồng của cô cũng rất ngốc.

Đứa bé thấy mẹ cười, ba cũng cười và những người xung quanh cũng vui vẻ thì tâm trạng của nó cũng đỡ sợ. Không khí chung quanh cho ngày đầu tiên chào đời của cậu bé nói chung cũng rất ổn cho nên cậu không khóc nữa mà khẽ khép đôi mi nhỏ xíu xinh yêu vào với nhau, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Lúc này ba mẹ nuôi của Hoàng Gia Khiêm cũng vừa lúc đến trước cửa phòng. Sau vài tiếng gõ cửa, hai người họ hân hoan bước vào. Hai người trợ lý phía sau cũng bước vào theo, trên tay họ mang rất nhiều túi xách quà cáp cho cậu chủ nhỏ mới chào đời.

Nhìn thấy ông bà, Hoàng Gia Khiêm vui vẻ ra mặt, hồ hởi tiến lại cầm tay thăm hỏi: “Ba mẹ đi đường xa có mệt không?”

Yên Di lúc này cũng đặt con xuống rồi bước xuống chào hỏi hai người nhưng bà Minh đã ngăn lại.

Bà dịu giọng nói: “Yên Di cứ nằm nghỉ đi con, phụ nữ mới sinh phải nghỉ ngơi nhiều, tránh đi lại sớm quá.”
\-\-\-
Đừng quên bấm like nha các tình yêu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.