Bà Minh nghe chồng mình kể lại chuyện xưa mà có cảm giác như nó vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Ánh mắt đăm chiêu xa vời nhớ lại khoảng thời gian ba mươi năm trước, chớp mắt như mới ngày hôm qua.
“Thiên Bình, em biết anh không phải là người dễ thay đổi. Vậy thì vì sao anh lại từ bỏ gia đình đang êm ấm mà quay lại tìm em?” - Bất giác bà Minh lại buộc miệng hỏi về một chuyện mà ông không muốn nhắc đến.
Tuy vậy, ông Cao Hiển Minh vẫn bình thản trả lời bà: “Vì em là chấp niệm trong lòng anh. Dù muộn màng anh vẫn muốn có được.”
Bà Minh nhìn ông, khẽ mỉm cười rồi lắc đầu nói: “Do anh quá cố chấp có phải không?”
Ông Cao Hiển Minh mỉm cười kéo đôi vai gầy của bà ôm vào lòng, dịu dàng nói: “Do em quá đáng yêu. Đến tận bây giờ, anh vẫn không thể nào quên được những điều mà lúc trẻ chúng ta trải qua cùng nhau. Nếu cuộc sống là những tháng ngày nhớ nhung kỷ niệm và chờ đợi tình yêu thì cuộc đời anh chỉ có duy nhất một chấp niệm là em mà thôi.”
Bà Minh nghe xong liền cảm thấy trái tim thật ấm. Từ ngày không còn mẹ, Chicago trong ký ức của bà luôn là những tháng ngày buốt giá, chỉ từ khi gặp người đàn ông tên Dương Thiên Bình thì bà mới thấy Chicago ấm áp làm sao. Có lẽ trái tim bà đã tìm được chốn nương tựa.
Trong phòng nghỉ của bệnh viện phụ sản tư nhân, tiếng khóc của em bé vang lên từng hồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859271/chuong-695.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.