Lâm Cát Vũ nghe vậy thì liền ừ ừ rồi hỏi lại: “Em không cần đèn sao?”
Đoàn Nam Phương lúc này mới nhớ đến chiếc ba lô phía sau lưng mình. Vì thời gian mang ba lô quá lâu đến mức cô quên luôn sự tồn tại của nó trên lưng. Trong chiếc ba lô của nhà khảo cổ như Đoàn Nam Phương, không bao giờ thiếu đi chiếc đèn pin. Không cần cởi ba lô ra, Đoàn Nam Phương chỉ cần đưa tay vào ngăn phụ là đã có thể tìm được đèn pin.
Cô cầm chiếc đèn pin khá hiện đại trong tay, khi bật lên có thể sáng cả một góc không gian tường tận như ban ngày. Lâm Cát Vũ thấy vậy liền đứng lên đi cùng cô. Mặc dù nhắc Đoàn Nam Phương lấy đèn ra soi chứ bản thân anh cũng không có bất kỳ cái đèn pin nào trong người ngoại trừ màn hình điện thoại.
Hai người cầm đèn tiến về phía trước. Hang động rộng lớn này tứ phía trống trơn, ngoại trừ mùi ẩm thấp và cát ra thì không có thứ gì đặc biệt. Đi một lúc vào sâu bên trong, hai người họ mới phát hiện thì ra có lối đi dẫn xuống phía dưới.
“Cẩn thận chút, để anh đi trước.” - Lâm Cát Vũ kéo tay Đoàn Nam Phương lại rồi dịu dàng nói.
Đoàn Nam Phương mỉm cười nhìn anh, lùi một bước rồi đưa đèn pin cho anh. Lâm Cát Vũ tiến lên phía trước, cẩn thận rọi đèn pin xuống từng nấc thang phía bên dưới.
“Có lẽ nơi này là kim tự tháp của ai đó chăng?” - Lâm Cát Vũ phỏng đoán vì nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859254/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.