Lúc Đoàn Nam Phương tỉnh lại đã thấy bản thân mình đang nằm trên đống cát. Chính xác là nằm trong đống cát. Bởi vì trên mặt cô, tai, mũi, miệng, đâu đâu cũng đầy cát.
Đoàn Nam Phương đưa tay phủi sạch cát trên mặt mình, nghiêng nghiêng đâu cho cát tư trong lỗ tay rơi ra bớt.
Câu hỏi đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là: “Mình còn sống sao?”
Câu hỏi tiếp theo là: “Anh Cát Vũ đâu?”
Nghĩ đến đây, cô liền quay mặt nhìn xung quanh nơi mình đang ngồi. Dưới chân cô hình như đang bị vật nặng gì đó đè lên nên rất khó cử động. Đoàn Nam Phương cúi khom người để nhìn thật gần đôi chân của mình.
Lúc này cô mới phát hiện thì ra là Lâm Cát Vũ đang nằm trên chân cô. Đoàn Nam Phương đưa tay ôm đầu nhớ lại cảnh tượng buổi sáng hôm đó. Lúc cô bị trượt chân xuống chỗ cát lún thì Lâm Cát Vũ đã níu giữ tay cô. Khi cô bị cát lấp đến mặt thì Lâm Cát Vũ cũng không buông tay cô ra. Đến cuối cùng có lẽ anh cũng đã nhào theo cô đến nơi này.
Nơi này bốn phía tối om, Đoàn Nam Phương nhìn quanh không thấy rõ được vật gì. Ánh sáng duy nhất chiếu rọi cho cô lúc này là một đóm sáng nhỏ xíu phía trên đầu. Cô đoán đó chính là cái lỗ mà mình đã chui qua. Hiện tại cát vẫn chảy đều đều qua cái lỗ đó xuống chỗ cô đang ngồi. Chỉ là nơi cô đang ngồi quá rộng lớn nên cát chảy qua cái lỗ đó không lấp nổi nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859253/chuong-677.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.