Đoàn Nam Phương đưa tay thúc nhẹ vào người anh rồi quay lưng bước ra khỏi thang máy. Lâm Cát Vũ liền cười cười xách theo hai túi đồ bước ra cùng. Căn phòng mà họ đặt nằm biệt lập ở một tầng riêng, có cửa sổ nhìn ra hồ nước nóng và một cửa sổ khác nhìn ra vườn cọ xanh um. Lâm Cát Vũ đặt hai chiếc túi vào tủ quần áo rồi ngã lưng xuống chiếc giường êm ái.
Anh lên tiếng nói vọng ra phía cửa sổ nơi Đoàn Nam Phương đang ngồi: “Mấy ngày rồi mới được nằm giường êm như thế này. Bé Phương em có muốn thử không? Êm lắm đó.”
Đoàn Nam Phương đang ngồi trên ghế tựa ở bên ngoài liền đứng lên đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Lâm Cát Vũ, anh bớt quê mùa dùm em đi. Chưa bao giờ được nằm giường tốt hay saao?”
Lâm Cát Vũ bĩu môi tiu nghỉu nói: “Anh chỉ có chút kinh ngạc thôi mà”
Rồi tỏ vẻ đáng thương, giải thích: “Tại mấy hôm nằm ngủ không thẳng lưng lại nằm trên giường cứng cho nên giờ được nằm giường êm nên anh cảm thấy thật khác biệt.”
Đoàn Nam Phương nghe anh than thì liền nhướng mày đưa ra kế sách: “Hay anh quay về Mĩ đi, Lâm Thị đâu thể không lo.”
Lâm Cát Vũ kéo cô ngồi xuống chiếc giường êm ái, tiện thể nhúng thêm mấy cái rồi nghiêm túc nói: “Bé Phương, em về cùng anh đi.”
Đoàn Nam Phương lắc đầu chậc lưỡi đáp gọn: “Em còn phải ở đây làm việc. Nhóm của em khó khăn lắm mới tìm thấy di chỉ của lăng mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859206/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.