Sáng sớm hôm sau, khu khảo cổ chỉ lác đác vài người ở lại trông chừng, chiếc xe mà Lâm Cát Vũ đúng hẹn cũng đỗ trước cổng khu khảo cổ để chở họ lên khu trung tâm của Siwa.
Lâm Cát Vũ bước vào xe, kiểm tra đầy đủ hai chiếc gối trên nóc rồi mới cho Nam Phương bước vào. Người taài xế thấy vậy liền nói: “Tôi nhận tiền thì làm việc chu đáo lắm. Anh yên tâm.”
Chiếc xe bon bon băng qua khu đường đất rồi lại băng qua dải cát trên sa mạc rồi lại băng tiếp qua khu đường rừng mấy chặng mới đến được nơi cần đến. Trên đường đi, tài xế tuy không bật nhạc của người Hồi giáo nhưng thay vào đó là anh ta cất giọng của mình hát cho Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ nghe.
Cái giọng khàn khàn buồn ngủ khiến người muốn say xe làm cho Đoàn Nam Phương mấy phen ngất đi trên vai Lâm Cát Vũ. Còn anh thì ngược lại thấy thích vì đây là lần đầu tiên cô chịu chủ động dựa vào anh. Có cái gì đó là lạ lại có cảm giác lòng tự tôn của đàn ông được nâng cấp chút đỉnh.
“Vợ của anh rất xinh đẹp, chả trách anh lặn lội đến đây đi tìm.” - Người tài xế ngừng hát, chuyển snag huýt sáo, huýt sáo chán lại chuyển sang khen vợ của Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ cười cười nhìn Đoàn Nam Phương đang xanh mặt như sắp ngất đi rồ`i quay lại hỏi người tài xế: “Còn baao lâu nữa sẽ đến?”
“Sắp rồi.” - Người tài xế nói nhanh.
Sau đó anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859205/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.