Đoàn Nam Phương đứng như hóa đá nhìn Lâm Cát Vũ tỏ ý đổ lỗi. Lâm Cát Vũ nhìn cô cười cười nhúng vai ra vẻ vô tội. Những tiếng cười khúc khích dần vẳng ra xa. Lúc này Đoàn Nam Phương mới đủ sức bước ra khỏi nhà vệ sinh và quay lại lều của mình.
Lâm Cát Vũ vẫn như cũ lẽo đẽo đi theo sau cô. Lúc đến cửa lều định bước vô thì mới biết cửa lều đã bị khóa. Lâm Cát Vũ không biết cách mở cho nên cứ loay hoay mãi cũng chẳng xong.
Anh đành đứng bên ngoài gọi cửa: “Bé Phương, mở cửa cho anh.”
Đoàn Nam Phương từ trong lều nói vọng ra: “Chờ một chút. Tôi đang thay đồ.”
Nghe đến đây, đầu Lâm Cát Vũ thật nhiều tưởng tượng. Anh liền đi bọc vòng ra phía mặt còn lại của căn lều, nhẹ nhàng mở tấm che của cửa sổ lên, lòng mừng thầm vì cô quên khóa cửa sổ. Nhưng sự thật không phải vậy. Đoàn Nam Phương đã cẩn thận kéo dây kéo của tấm che cửa sổ lại, chỉ là cô chưa bấm ba cái nút khóa chặt mà thôi. Từ ba cái nút đang để mở ở cửa lều, Lâm Cát Vũ cũng chỉ nhìn được he hé chút xíu cảnh bên trong. Anh cố gắng kéo kéo, đẩy đẩy nhưng cái dây khóa vẫn không lây chuyển.
Miệng rủa thầm: “Cô ấy chỉ đi vào lều sớm hơn mình có vài phút mà đã nhanh như vậy tay trái đóng cửa sổ, tay phải khóa cửa chính. Thật đáng hận!”
Lâm Cát Vũ không tự chủ, liền hạ thấp trọng tâm, dí sát mặt vào cái khe hở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859196/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.