Chương trước
Chương sau
Lâm Cát Vũ gật đầu ừ ừ rồi đưa mắt nhìn cô nhanh chân bước đi làm, không thèm quan tâm anh. Lâm Cát Vũ làm đúng lời cô, thu dọn đám bông băng đã dùng rồi sắp xếp lại mấy thứ trong hộp thuốc trả lại như cũ. Nhân lúc được dịp khám phá tủ đồ của con gái, anh liền tò mò xem qua vaài thứ đồ dùng cá nhân của cô. Ngoại trừ quần áo, mấy hộp kem dưỡng da và vài vật dụng vệ sinh cá nhân cơ bản ra thì không có gì đặc biệt.

“Thì ra thiên kim nhà họ Đoàn sống giản dị như vậy. Hèn gì Đoàn Thị càng ngày càng lớn mạnh.” - Lâm Cát Vũ vừa tò mò xem đồ dùng của cô vừa lẩm bẩm nói một mình.

Bên cạnh mấy lọ kem là vài quyển tài liệu khảo cổ còn có cả mấy quyển tập ghi chép của cô. Lâm Cát Vũ nhàn rỗi sinh tò mò đưa tay mở vài quyển tập ra xem.

Ý nghĩ đầu tiên của anh hiện ra trong đầu là: “Chữ viết đẹp như vậy sao?”

Đoạn xem qua vài bức hình vẽ anh lại ồ lên: “Vẽ hình cũng rất rõ ràng và ghi chú tỉ mỉ.”

Xem qua quyển tập ghi chép của Nam Phương, Lâm Cát Vũ mới biết cô có bao nhiêu say mê trong công việc. Lâm Cát Vũ nhướng mày, khẽ mỉm cười rồi lại lật giở thêm vài quyển tập khác để xem. Không ngờ lại đụng trúng quyển nhật ký của Đoàn Nam Phương.

Trang đầu tiên của quyển nhật ký là:

“Cairo, ngày... tháng... năm..

Hôm nay, mình đã chính thức bước vào đợt thực tập chuyên ngành. Vậy là đã rời xa Los Angeles, rời xa gia đình thân yêu để đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Ở nơi này, mình sẽ gặp điều gì? Liệu có gặp một anh chàng nào đó đủ sức khiến mình quên Lâm Cát Vũ hay không?”

Lâm Cát Vũ nhìn vào ngày ghi trên nhật ký, khẽ tính nhẩm. Thì ra lúc này đã là ba năm sau cái ngày chia tay năm đó. Vậy mà cô vẫn nhớ đến anh.

Anh ngồi xuống ghế, lật giở sang vài trang nữa để đọc. Đa phần là những mẫu tin ngắn ngắn ghi lại công việc hàng ngày của Nam Phương. Cho đến khi tầm mắt anh chạm vào một trang nhật ký có nhắc về chuyện tình cảm của cô. Đó là trang nhật ký được viết vào khoảng một năm trước.

“Siwa, ngày vui, tháng hạnh phúc, năm hy vọng

Nhận được tin báo anh hai sẽ kết hôn, cô dâu là chủ tịch tập đoàn châu báu Hoàng Thiên, là thiên kim của tập đoàn Cao thị lớn nhất nhì thương giới. Mình thật mừng cho anh hai nên đã đón xe lên chợ Siwa mua một món quà. Tình cờ đã gặp được người đó.

Phải nói thế nào nhỉ? Anh ấy khá cao, da màu mật đường ngọt ngào như nụ cười của chính anh. Lần đầu tiên mình gặp được một người đàn ông có sức hút như vậy. Một người đàn ông Ai Cập giống như trong truyền thuyết, như trong những pho tượng khắc trên đá và như trong thi ca của ánh mặt trời sa mạc.

Anh ấy tinh tế lại dịu dàng, nhẹ nhàng lại lịch thiệp. Anh ấy nói với mình rằng anh ấy chưa bao giờ gặp một cô gái châu Á nào xinh đẹp như mình. Một chút e ngại vào buổi tiễn chân, anh ấy quay đi nhưng vẫn quay lại nhìn mình mỉm cười rạng rỡ.

Đàn ông Ai Cập quả là có sức hút rất mãnh liệt, đến giờ lòng mình vẫn đang xao xuyến, lâng lâng như đang bay lên. Osaze, cái tên nghe thật hay, lại êm tai vài ý nghĩa. Osaze - tình yêu của Thượng Đế.”

Lâm Cát Vũ đọc đến đây, cả người liền như đóng băng, toàn thân cứng đờ chỉ có cái miệng là hoạt động mấp máy: “Đàn ông Ai Cập sao? Rõ ràng là đi cầu thần và bỏ bùa mê phụ nữa mà. Đê tiện như vậy.”

Lúc môi hoạt động thì răng anh cũng hùa theo mà nghiến lại: “Con bé này, mới đi chợ gặp người ta đã thích mê rồi. Gặp thêm vài lần nữa thì chuyện gì xảy ra? Cũng may ng đây nhanh tay chiếm trước, không thì có phải đã mọc sừng hay không?”

Lâm Cát Vũ tự dưng lại thấy khó chịu, đứng ngồi không yên, nhìn mây ghét mây nhìn gió ghét gió. Nói chung là nhìn cái gì ghét cái đó.

“Đoàn Nam Phương, em viết văn hay như vậy sao không đi làm nhà văn đi. Dùng toàn lời lẽ đẹp đẽ sướt mướt cho hắn. Lúc này chắc đã quên tôi rồi phải không?”

Lâm Cát Vũ nghĩ đến đây, bất giác lòng chùn xuống, ánh mắt thoáng buồn, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Cũng đúng, lúc này cũng là bốn năm kể từ ngày mình hủy hôn. Người ta để tang chồng cũng chỉ ba năm thôi. Cô ấy lại đang ở vào độ tuổi xuân thì, mình dựa vào cái gì không cho người ta để ý người khác?”

Đoạn, Lâm Cát Vũ lại nghĩ ngợi: “Có lẽ đây mới là lý do cô ấy quay lại Ai Cập nhanh như vậy. Lần nào đến cũng ở đây rất lâu. Cái gì mà muôốn tìm lại chính bản thân mình? Còn nói là muốn mình hạnh phúc nên buông tay. Toàn là ngụy biện. Người ta nói không sai mà, nơi có thể giữ chân bạn chính là nơi có người mà bạn muốn ở cùng. Thì ra là do cái tên Osaze này.”

Nghĩ đến đây, đầu óc Lâm Cát Vũ bắt đầu quay cuồng, anh đưa tay cào tóc mình, rồi lại khó chịu đứng lên đi đi lại lại trong lều, rồi lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Cứ như vậy làm đi làm lại bao nhiêu đó động tác mà cũng không thể bớt đi cảm giác chông chênh trong lòng.
\-\-\-
Hi các tình yêu, xin lỗi các bạn, hôm nay cuối tuần nên mình ngủ nhiêu một chút thành ra đăng truyện trễ xíu. Các bạn thông cảm nha. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ nè.
Bộ truyện Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả của mình lại được đề xuất ra trang chủ. Bạn nào chưa đọc bộ đó thì đọc trong lúc chờ mình ra chương mới nha. Bộ đó cũng hay lắm lắm í.
Cám ơn các bạn nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.