Đoàn Nam Phương bị động đậy liền trở mình. Lâm Cát Vũ thấy cô trở mình liền chột dạ chạy thật nhanh về giường của mình.
Đến lúc yên vị trên giường rồi anh mới thở phào tự hỏi: “Ủa? Vì sao mình lại sợ cô ấy thức dậy nhỉ?”
Đoạn, anh lại phóng tầm mắt sang giường bên kia nhìn cô gái đang say ngủ nghĩ thầm: “Cô ấy không phải vợ mình sao? Hôn một tí thì có làm sao?”
Lâm Cát Vũ nằm xuống giường, cả đêm cứ nghiêng người nhìn sang giường bên kia nghĩ ngợi cho đến khi trời gần sáng thì bước ra sân tập thể dục. Đến khi Đoàn Nam Phương thức dậy lấy dụng cụ đi vệ sinh cá nhân thì đã nhìn thấy anh đang tập hít đất. Ánh nắng buổi sớm ở sa mạc sáng chói đang rọi xuống từng tấc da thịt căng bóng rắn chắc của anh khiến Đoàn Nam Phương phải dừng mắt mấy giây mới bước vào nhà vệ sinh gần đó để rửa mặt.
Lâm Cát Vũ thấy cô đi ra khỏi lều thì cũng quay vào bên trong lấy dụng cụ vệ sinh cá nhân đi theo sau cô.
Đoàn Nam Phương nghe tiếng gõ cửa phòng vệ sinh thì liền nói: “Có người. Xin chờ chút.”
Sau khi nói xong, Đoàn Nam Phương liền cúi đầu tiếp tục đánh răng nhưng tiếng gõ cửa không dứt khiến cô phải ngậm bàn chải quay mặt với tay mở chốt cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Lâm Cát Vũ mỉm cười chào cô: “Chào buổi sáng!”
Đoàn Nam Phương miệng dính đầy kem, nhăn mặt nhìn anh, cố gắng nói ra vài chữ: “Chờ chút không được sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859195/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.