Đoàn Nam Phương ngẩng mặt lên nhìn anh, bất mãn lắc đầu nói: “Anh phiền đủ chưa? Nói nhiều vậy không khát nước hả?”
Lâm Cát Vũ thấy cô tỏ ý giận dỗi thì liền cầm chai nước đưa về phía cô, cười cười nói: “Có, anh khát nước. Anh đang uống nè. Hì hì...”
Đoàn Nam Phương lườm anh một caái rồi đứng dậy đi ra khỏi lều. Lâm Cát Vũ liền hỏi với theo: “Bé Phương, em đi đâu đó?”
Đoàn Nam Phương quay lại đáp gọn: “Không phải đi xin chăn drap gối nệm cho anh hay sao?”
“Cho anh đi với.” - Lâm Cát Vũ nói nhanh, không quên kèm theo một câu: “Anh thích màu hồng, ở đây có không?”
“Không, anh tưởng đây là khách sạn sao?” - Đoàn Nam Phương vẫn đáp một câu như cũ.
Lâm Cát Vũ liền bất mãn kháng nghị: “Rõ ràng drap và gối của em màu hồng, còn có con thỏ nữa. Anh cũng muốn.”
“Cơ mà anh muốn màu hồng có trái tim.” - Nói xong yêu cầu, Lâm Cát Vũ còn phải bổ sung thêm mong ước của mình.
Đoàn Nam Phương quay lại nhìn anh lắc đầu ngao ngán nhưng vẫn giải thích: “Cái bộ drap gối đó là tôi lên chợ Siwa để mua. Anh thích thì tự lên đó mua.”
Lâm Cát Vũ liền lắc đầu nói: “Không, anh không đi đến đó nữa đâu. Đi cả ngày đường mệt lắm rồi.”
Đoàn Nam Phương liền nhoẻn miệng đáp: “Vậy thì có cái gì anh dùng cái đó. Còn đòi hỏi gì?”
Lâm Cát Vũ ậm ừ miễn cưỡng đi theo Đoàn Nam Phương đến kho cung ứng nhu yếu phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859192/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.