“Vì tôi cái gì?” - Đoàn Nam Phương nghe được liền hỏi lại.
Lâm Cát Vũ xị mặt uất ức nói: “Vì lần trước em đau nên bỏ đi. Cho nên lần này người ta phải lặn lội đường xa đem thêm chất xúc tác đó.”
Đoàn Nam Phương nghe đến đây thì mặt liền đỏ au, há hốc mồm không nói nổi chữ gì. Cố gắng lắm cô mới lắp bắp nói ra được câu: “Lâm Cát Vũ, anh... thật hết nói nổi.”
Lâm Cát Vũ bĩu môi cười sượng rồi nói sang chuyện khác: “Đứng lên cho anh trải lại cái giường.”
Đoàn Nam Phương bị đuổi nên hơi ngượng, liền đứng lên định quay lại giường của mình nhưng nghĩ thế nào cô lại nói: “Để tôi giúp anh một tay.”
Trong lúc Lâm Cát Vũ lồng vỏ gối thì Nam Phương lo trải cái draap. Cô khom người kéo tấm drap cho thật phẳng nhưng lại thấy phía sau mình có luồng khí nóng áp gần. Đoàn Nam Phương vừa quay lại thì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Lâm Cát Vũ nhìn chầm chầm vào phía sau lưng của mình.
Cô liền lên tiếng: “Nè, không cho anh nghĩ bậy đâu đó.”
Lâm Cát Vũ cười cười rồi nói: “Em càng ngày càng hiểu ý anh. Hay tối nay mình ghép giường ngủ chung ha.”
“Không.” - Đoàn Nam Phương cương quyết cự tuyệt rồi quay đi.
Lâm Cát Vũ nhìn theo cái vẻ ngoe nguẩy của cô liền nói lớn: “Cái bình đó mùi dâu. Không phải em thích ăn dâu nhất sao?”
Đoàn Nam phương thấy anh kêu lớn thì liền quay lại bịt miệng anh rồi nhăn nhó nói: “Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859193/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.