Lâm Cát Vũ cầm tờ bướm không có tiếng Anh nên anh đọc không hiểu, liền nhét vào trong giỏ, nghĩ thầm: “Gặp để ông tiếp tục trêu chọc chê cười tôi hay chi?”
Sau hơn một tiếng loanh quanh trên sa mạc thì người tài xế cũng chịu dừng xe lại và dừng luôn cái máy hát nhạc Hồi giáo í é kia. Ông ta cho Lâm Cát Vũ xuống xe rồi tạm biệt anh và quay xe đi. Lâm Cát Vũ đứng trước khu vực khảo cổ đang được chăng dây dài, nhìn quanh một hồi thì thấy tấm bảng đề tiếng Anh. Anh mừng húm và thở ra một hơi hài lòng vì sau bao gian truân cuối cùng cũng tìm đến nơi.
...
Trong một chiếc lều lớn, đoàn khảo cổ đang họp bàn kế hoạch cho những ngày sắp tới. Chủ nhiệm khu khảo cổ là một giáo sư người Anh đã già tên là James. Ông ấy đang cầm một cái cây chỉ dẫn vừa chỉ lên tấm bản đồ địa hình vừa nói: “Ngày mai chúng ta sẽ nhanh chóng khai quật khu vực này rồi đoàn sẽ quay về trại nghỉ ngơi. Theo tin khí tượng thủy văn thì hai ngày nữa sẽ có bão cát cho nên vì sự an toàn chúng ta sẽ tạm dừng lại công việc ở khu này trong một tuần. Mọi người hãy lưu ý chuyện này.”
Vị chủ nhiệm nói đến đây thì tiếng loa bên ngoài liền vang lên: “Xin mời bà Lam ra cổng có chồng tìm.”
“Bà Lam sao?” - Mọi người ngơ ngác nhìn nhau khẽ hỏi.
“Trong nhóm của mình có ai họ Lam sao?” - Đoàn Nam Phương cũng nhúng vai hỏi bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859190/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.