Giữa làn cát vàng bay mịt mù quanh xe, Lâm Cát Vũ ngậm chặt miệng rủa thầm: “Đoàn Nam Phương, nước Mĩ thiếu chỗ cho em chơi hay sao mà lại đi đến đây chơi.”
Vừa rủa thầm xong thì ngây lập tức miệng anh phải thốt lên một tiếng “Ui da!”
Thì ra lại là một cú sốc từ chiếc xe. Anh cũng không biết nó vừa cán qua cành cây hay tảng đá mà lại khiến cho đầu anh va đập mạnh như vậy. Nhìn về phía tài xế, hóa ra ôông ta có chuẩn bị sẵn cái gối trên nóng xe cho nên không hề hấng gì.
Lâm Cát Vũ thật muốn nguyền rủa tên tài xế vô lương tâm này.
“Hắn nhận chở khách nhưng chỉ biết nghĩ cho mình. Đúng là phong cách phục vụ quá kém. Phải trừ tiền mới được.” - Lâm Cát Vũ rủa thầm.
Người tài xế thấy anh nhăn nhó thì hình như hiểu được ý anh. Ông ta liền nói: “Xe tôi toàn chở hàng hóa, gia súc, ít khi nào chở người lắm. Cái nơi cậu đến là một cái làng nhỏ, mấy ai lui tới đâu.”
Lâm Cát Vũ nghe xong lắc đầu ngao ngán lẩm bẩm: “Tôi cũng đâu muốn đến. Cũng không biết vì sao lại đến.”
Lâm Cát Vũ cứ nghĩ bản thân mình nói rất nhỏ và người tài xế không nghe được nhưng sau khi anh nói xong thì ông ấy lại hỏi anah rằng: “Vậy cậu đến đây làm gì?”
Lâm Cát Vũ chậc lưỡi nói bừa: “Vợ tôi bỏ trốn đến đây.”
Người tài xế nghe xong liền há hốc mồm phỏng đoán: “Chắc cô ấy yêu đàn ông Ai Cập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859189/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.