Ông Duy Lân tiến lại gần chỗ bà Dạ Lan, mắt đối mắt, mặt đối mặt trút hết tức giận trong lòng mình: “Hai mươi năm qua sống cùng tôi nhưng bà có từng xem tôi là chồng hay không? Có lúc nào bà không nói bà yêu chồng trước của mình trước mặt tôi hay không? Bà tổn thương tình cảm của tôi, hạ thấp tôi trước mặt kẻ dưới, coi tôi như một kẻ làm ấm giường cho bà nhưng tôi có bao giờ lên tiếng hay không vui với bà hay không? Sự nhẫn nhịn này ai làm nổi?”
“Dạ Lan, bà có biết tôi vì cái gì mà nhẫn nhịn bà hay không? Chỉ vì tôi yêu bà. Còn bà, bà yêu ai? Bà yêu ai thì bà phải tự biết. Nếu bà không yêu tôi thì bà có tin lời tôi nói hay không? Nếu bà không yêu tôi bà có sống với tôi gần hai mươi năm hay không? Chồng bà vì người phụ nữ khác hy sinh tính mạng. Vậy bà có nghĩ tôi vì bà hy sinh cái gì không?”
“Đừng nói nữa. Tôi xin ông đừng nói nữa. Đầu tôi rất đau. Tôi không biết, không biết yêu là cái gì?” - Bà Dạ Lan cúi mặt, vừa khóc vừa nói.
Người phụ nữ mạnh mẽ trước mặt ông Duy Lân hiện giờ đang ngồi khóc giống như một tòa thành sụp đổ. Mềm nhũn và đáng thương.
Một người luôn ở trên đỉnh cao của danh vọng và luôn muốn khống chế mọi chuyện theo ý mình thì chẳng bao giờ chịu nhìn xuống để thấy được hạnh phúc từ những điều mình đang có. Người ta vẫn thường nói rằng: “Gieo tính cách gặt số phận”, phải chăng chính là điều này.
...
Sáng hôm sau, khi trời còn tờ mờ, Lập Thế Khang đã nhận được một cú điện thoại. Anh nghe xong thì toàn thân như hóa đá cứng đờ.
“Không, không thể như vậy được.” - Lập Thế Khang tự lẩm bẩm rồi tốc chăn bước xuống giường.
Chiếc xe mui trần màu đen của Lập Thế Khang lao nhanh trên đường cao tốc như mũi tên rẽ gió. Vừa lái xe anh vừa tự nhủ lòng: “Không sao, mẹ, mẹ sẽ không sao đâu.”
Cùng lúc đó, nhà họ Đoàn cũng nhận được điện thoại của Dương Duy Lân. Dorothy cùng ba mẹ của mình cũng nhanh chóng vào bệnh viện xem tình hình của bà Dạ Lan.
Lập Thế Khang hớt ha hớt hải chạy vội vào phòng cấp cứu. Vừa bước vào hành lang, anh đã nhìn thấy ông Duy Lân hai tay ôm mặt, cúi đầu buồn bã. Bên cạnh ông là Dương Thế Duy cũng đang lo lắng ngồi chờ đợi.
Lập Thế Khang bước đến gần ông, lên tiếng hỏi: “Tình hình của mẹ tôi thế nào?”
Ông Duy Lân ngẩng mặt lên, tự trách: “Do tôi không tốt. Ngày hôm qua, bà ấy quay về nhà mang theo tâm trạng không vui nhưng tôi đã không an ủi bà ấy mà còn cãi nhau kịch liệt. Cho nên, nhất thời nghĩ quẩn bà ấy đã uôống thuốc tự tử. Lúc tôi phát hiện được thì bà ấy đã cứng đờ. Tôi... tất cả là tại tôi.”
Lập Thế Khang nghiến răng trắch mắng: “Ông sống cùng mẹ tôi tại sao không chăm sóc tốt cho bà ấy?”
“Là lỗi của tôi.” - Ông Duy Lân nói trong tiếng uất nghẹn.
Lập Thế Khang nóng giận nắm cổ áo của ông nâng lên, hai mắt hùng hổ, hỏi thẳng mặt ông: “Không phải ông ngủ cùng bà ấy sao? Tại sao không phát hiện sớm? Tại sao?”
Ông Duy Lân bị túm chặt cổ áo đến không thở nổi cho nên chỉ có thể ú ớ. Dương thế Duy thấy vậy liền đứng lên nói: “Anh, buông tay ra trước đi.”
Dương Thế Duy cũng gắng sức kéo Lập Thế Khang ra nhưng sức lực của anh so với Lập Thế Khang chỉ là ruồi muỗi. Anh vừa cố kéo Lập Thế Khang vừa van xin: “Tha cho ba em đi. Ông ấy cũng đã khổ lắm rồi.”
Lúc này Dorothy và ba mẹ cô cũng vừa kịp chạy vào bệnh viện. Từ đầu hành lang, nhìn thấy cảnh này, Dorothy liền chạy thật nhanh đến kéo tay Lập Thế Khang ra.
“Thế Khang, anh làm gì vậy?” - Dorothy đẩy anh ra rồi hỏi lớn.
Thấy Lập Thế Khang buông tay ba mình ra, Dương Thế Duy liền lo lắng hỏi han: “Ba, ba có sao không?”
Dorothy nghe vậy cũng quay qua ông Duy Lân thăm hỏi: “Bác có sao hay không?”
Đây là lần đầu tiên Amy gặp lại ông sau khi khôi phục trí nhớ. Cô có một chút ngạc nhiên vì ông đã già đi rất nhiều, không hề giống cái vẻ cao ngạo anh tuấn của bảy tám năm trước.
Dương Duy Lân khẽ lắc đầu nói: “Tôi không sao đâu Amy.”
Amy nhìn ông khẽ gật đầu rồi lại quay sang Lập Thế Khang, nhẹ giọng nói: “Thế Khang, anh bình tĩnh một chút đi.”
Lập Thế Khang khó chịu đấm mạnh tay vào tường tự trách: “Nếu hôm qua anh không nói ra những lời đó thì mẹ anh đã không nghĩ quẩn như vậy. Tất cả là lỗi của anh.”
Amy nhìn thấy bàn tay anh rướm máu thì nhẹ nhàng cầm lấy và lo lắng nói: “Thế Khang, đừng tự trách mình nữa. Để em lau vết thương cho anh.”
Lập Thế Khang ngồi xuống ghế, đầu ngửa lên trần còn trong lòng thì cầu mong cho mẹ anh tai qua nạn khỏi.
Amy cẩn thận lấy khăn giấy trong giỏ xách ra lau đi vết máu trên tay anh. Bà Dora và ông Nhất Phương lúc này cũng vừa kịp chạy tới, sốt sắng hỏi: “Bà thông gia thế nào rồi?” \-\-\- Hi các tình yêu, mình thấy các bạn đọc truyện của mình rất ư là nhập tâm luôn. Vừa nghe mẹ của LTK nói LTK và Amy là anh em là các bạn phản đối ngay. Đúng rồi đó, làm sao là anh em được. Chỉ là trong lúc tâm lý của LTK đang che giấu chuyện Dorothy và Amy thì não của anh sẽ tự động sản sinh ra một thông tin giả để che giấu sự thật. Cùng lúc này mẹ anh lại chơi một đòn tâm lý với anh khiến anh không hứng kịp nên sa sút tinh thần thôi. Giống như khi bạn nói dối thì sẽ dễ bị người khác lật tẩy vậy đó. Đây là tâm lý thông thường mà. Bà Dạ Lan đương nhiên nho thâm và độc địa rồi. Không thì sao sinh ra được đứa con tài giỏi và sống nổi trên thương trường trước khi cho con mình lên kế nhiệm. Đúng không nè? Bà Catherine mẹ của ĐNP cũng vậy, nếu không tính trước lót đường cho con trai thì năm đó bà cũng không mang hết hồi môn của cải đến cho Tinh Vân. Bởi vì bà biết Hoàng Thiên là cổ đông lớn nhất của Đoàn Thị cho nên phải đi lấy lòng con dâu để sau này bà nhắm mắt rồi thì con trai bà vẫn sống tốt. Hihi... thôi, không nói nhiều nữa. Mời các bạn tiếp tục dõi theo chuyện của Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương trong chuyến phiêu lưu mới tại Ai Cập nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]