Mẹ của Lập Thế Khang vội vã bước vào trong căn biệt thự của mình. Câu đầu tiên maà bà nói chính là: “Dương Duy Lân, ông ra đây cho tôi.”
Tiếng gọi của bà vang vọng khắp biệt thự rộng lớn. Dương Duy Lân lúc này mới từ trên lầu đủng đỉnh đi xuống. Vừa nhìn thấy bà, ông liền thở hắt ra, nhẹ giọng hỏi: “Dạ Lan, có chuyện gì mà em tức giận như vậy?”
“Dương Duy Lân, ông còn có thể bình tĩnh mà hỏi tôi sao?” - Bà Dạ Lan điên tiết nghiến răng hỏi lại ông.
Ông Duy Lân vẫn bình tĩnh đáp: “Em không vui vì chuyện cổ phần sao?”
Bà Dạ Lan trừng mắt nhìn ông, trong ánh mắt có uất giận có điên tiết và có cả căm phẫn: “Dương Duy Lân, ông càng ngày càng to gan. Ông dám mang cổ phần mà tôi tặng cho ông đem bán hết không cần hỏi qua ý tôi.”
Ông Duy Lân thở dài nói: “Dạ Lan, số cổ phần mà em tặng anh không nhiều. Nó chỉ có giá trị khi cả hai chúng ta cùng gộp lại cổ phần trong tay mình để em có vị trí trong hội đồng quản trị mà thôi. Bây giờ con anh đang chịu cảnh lao tù, nếu không cứu nó ra thì nó sẽ phải chịu khổ trong ngục. Cổ phần tuy giá trị nhưng mạng của con anh còn quý hơn.”
“Ông nói thật dễ nghe. Ông có biết bị bãi chức vị trong hội đồng quản trị của công ty nhà mình đối với tôi là một sự sỉ nhục như thế nào hay không? Thằng con của ông là kẻ vô dụng, nó chỉ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859184/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.