Lập Thế Khang nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, chán nản nói: “Mẹ con vẫn còn ở bên trong.”
Bà Dora và ông Nhất Phương thở dài, chậm rãi ngồi xuống ghế động viên ông Duy Lân và Lập Thế Khang: “Bà thông gia là người mạnh mẽ, chắc chắn sẽ vượt qua được ải này. Mọi người đừng quá lo lắng.”
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ bước ra ngoài hạ khẩu trang xuống rồi cất tiếng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Tất cả mọi người liền đứng dậy vây quanh ông. Bác sĩ mỉm cười từ tốn nói: “Bệnh nhân tạm thời đã qua thời kỳ nguy hiểm. Ruột đã được rửa sạch, trong vài ngày tới có lẽ chưa ăn uống được nhiều. Người nhà chú ý cho bệnh nhân ăn đồ loãng và để bệnh nhân nghỉ ngơi, trách đả kích tinh thần của bệnh nhân.”
Lập Thế Khang nghe xong lời của bác sĩ thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn trong lòng anh cũng được nhấc lên. Amy cũng mỉm cười cầm chặt tay anh nói: “Thật là tốt quá!”
Dương Duy Lân và con trai mình cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không sao rồi, bà ấy không sao rồi.”
Bà Dora và ông Nhất Phương vì vậy cũng thảnh thơi ra về. Từ sau khi hai ông bà đăng ký kết hôn, bà Dora và Dorothy cũng chuyển sang biệt thự lớn nhà họ Đoàn để sống. Mặc dù Đoàn Nam Phong không vui nhưng anh cũng không cách nào khuyên nhủ ba mình. Dù sao thì bà nội anh cũng đã già, có thêm người ở cùng cũng là một việc tốt.
Đêm hôm đó, Amy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859186/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.