“Tài nghệ nấu cháo của em ngày càng cao siêu.” - Đoàn Nam Phong vừa ăn vừa tấm tắc khen.
“Em nấu cháo đã ở mức thượng thừa rồi.” - Tinh Vân hất mặt bĩu môi làm xấu.
Đoàn Nam Phong vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Tinh Vân lém lỉnh hỏi lại: “Anh cười gì? Không phải hay sao?”
Đoàn Nam Phong ngẩng lên nhìn cô, gật đầu nói: “Đương nhiên là đúng rồi, năm đó là có người dùng tô cháo như thế này để mua chuộc lòng anh.”
“Phụt...” - Tinh Vân nghe xong liền phun luôn ngụm cháo nóng trong miệng ra.
Cô với tay lấy khăn giấy lau không kịp nuốt cháo, tròn mắt nhìn Đoàn Nam Phong hỏi: “Anh đang bịa đặt sao?”
“Năm đó lúc ở quê của em, em có nấu cháo cho anh ăn không?” - Đoàn Nam Phong hỏi lại.
“Có.” - Tinh Vân gật đầu xác nhận.
Đoàn Nam Phong lại hỏi tiếp: “Vậy sau đó anh có mê em không?”
“Có.” - Tinh Vân lại lần nữa xác nhận.
“Từ hai điều trên suy ra, em dùng tô cháo thịt để mua chuộc lòng anh khiến anh không thể rời xa anh.” - Đoàn Nam Phong nhướng may lập luận nghe vô cùng lô-gic.
Tinh Vân há hốc mồm, hỏi lại: “Như vậy cũng nói được sao?”
“Anh nói đúng mà.” - Đoàn Nam Phong đáp tỉnh.
Tinh Vân nghe qua thấy có cái gì đó sai thiệt sai nhưng sai ở đâu thì cô không biết cách gỡ. Cuối cùng đành lí nhí nói: “Em tưởng anh mê em vì sắc khônôg ngờ là đồ háo ăn.”
Đoàn nam Phong nghe xong liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859137/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.