Tinh Vân mỉm cười hỏi lại: “Cám ơn em chuyện gì?”
Đoàn Nam Phong khẽ nhếch môi cười, nhìn cô vợ xinh đẹp nằm ngoan trong lòng mình rồi khẽ nói: “Vì đã đúng lúc xuất hiện trong đời anh.”
Đoàn Nam Phong ngừng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: “Sự xuất hiện của em khiến anh phải nhìn lại rất nhiều chuyện. Nhìn lại bản thân mình, nhìn lại cách sống và suy nghĩ của mình. Nếu ngày hôm nay không có một người vợ như em ở bên cạnh. Có lẽ anh cũng sẽ giống như Nam Phương vội vã chạy đi ký giấy để mẹ anh an lòng hoặc sẽ ngã quỵ không đứng lên nổi.”
“Em không lợi hại vậy chứ?” - Tinh Vân mỉm cười nhìn gương mặt nghiêm túc tâm sự của chồng mình.
Đoàn Nam Phong vuốt ve đôi má của cô, yêu thương nói: “Đến phút lâm chung, mẹ không trối lại cho anh điều gì chứng tỏ bà không còn gì để bận lòng về anh nữa. Cưới được người con dâu như em, mẹ anh hạnh phúc không nói nên lời. Nhất là em lại sinh cho bà đứa cháu đáng yêu như Tinh Nhật.”
“Nam Phong, anh biết nghĩ và nói ra nhiều lời tình cảm như vậy thì chứng tỏ anh trưởng thành rồi đó.” - Tinh Vân được khen nhiều quá nên hỉnh mũi trêu anh.
Đoàn Nam Phong cũng tinh quái không kém. Anh cúi xuống nói khẽ vào tai cô: “Anh tưởng từ lần đó em đã biết anh “trưởng thành” như thế nào rồi.”
Tinh Vân nghe xong phải nghĩ một lúc mới hiểu ra được ý tứ của anh. Cô liền kêu lên: “Đoàn Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859138/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.