Căn hộ một phòng ngủ nằm trong khu chung cư trung cấp không quá lớn nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Lâm Thanh bước vào nhà, đưa mắt nhìn qua không gian bên trong liền hiểu được Lưu Uyển Linh đã dùng không ít tâm tư cho chỗ ở của mình. Cô luôn như vậy, đi đến đâu cũng đặt dấu ấn của mình ở đó. Trong ngôi nhà của anh cũng vậy, dấu ấn của cô ở đó nhiều đến mức đi đến nơi nào anh cũng nhìn thấy hình bóng của cô. Anh cũng rất muốn nghĩ thông, rất muốn quên đi cô nhưng khi nhắm mắt lại thì chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra.
Lưu Uyển Linh phớt lờ Lâm Thanh, cô đi vào phòng bếp lấy ra hai củ cà rốt, như thường lệ đem ra cho bọn thỏ. Lâm Thanh cởi giày ra rồi cẩn thận đặt lên kệ. Anh thong thả bước theo sau lưng Lưu Uyển Linh.
Hai con thỏ vừa nhìn thấy Lâm Thanh liền phóng nhanh lên người anh. Lâm Thanh mỉm cười, vuốt ve lớp lông mềm mịn của từng con rồi dịu dàng nói: “Hai ngươi vẫn còn nhớ ta sao?”
Đoạn lại đá điểu sang Lưu Uyển Linh: “Chỉ tiếc cô chủ của bọn ngươi đã quen ta rồi.”
Lưu Uyển Linh không thèm chấp, bỏ mặc anh chơi cùng bọn thỏ ngoài ban công rồi quay lưng đi vào trong nhà. Thức ăn có sẵn từ tủ lạnh lấy ra, bỏ vào lò vi sóng hâm lại vài phút đã sực nức mùi thơm.
Lâm Thanh không đợi Lưu Uyển Linh mời, ngay khi ngửi thấy mùi thức ăn thì anh đã cẩn thận nhốt bọn thỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859047/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.