“Im miệng. Cút ngay. Tôi không muốn nhìn thấy anh.” - Lưu Uyển Linh quát xong liền chỉ tay về hướng cửa đuổi khách nhưng Lâm Thanh vẫn mặt dày không chịu lui.
Anh im lặng nhìn sự kích động của Lưu Uyển Linh trong chốc lát rồi chợt nảy ra suy nghĩ mới: “Trước đây khi cần trốn Lưu Trọng Thiên thì em tìm đến tôi. Bây giờ không cần nữa thì đuổi tôi đi có phải không?”
Lưu Uyển Linh không thèm nghe Lâm Thanh nói, cô quay mặt đi, hai tay khoanh trước ngực như đè nén cơn tức giận. Lâm Thanh nhìn thấy biểu hiện tức giận của cô, không những không im lặng mà còn lên tiếng uy hiếp: “Em phải biết rằng tôi có khả năng tìm đến đây thì hắn cũng có thể. Nếu tôi vào một lúc vô tình ném cho hắn cái địa chỉ nơi này thì có lẽ hắn sẽ đến và lôi cổ em gái về nhà. Đến lúc đó thì sẽ ra sao nhỉ? Tôi không dám tưởng tượng.”
Lưu Uyển Linh nghe đến đây thì tự nhiên thấy sợ hãi. Lưu Trọng Thiên là kẻ nham hiểm, hắn không nể tình anh em dám cấy virus vào người cô thì còn chuyện gì mà không dám làm? Nếu hắn điên lên phá nát nơi này thì bản thân cô cũng không còn mặt mũi gặp lại cô giáo của mình. Gương mặt Lưu Uyển Linh bỗng nhiên biến sắc. Từ giận dữ đỏ cay trở thành xanh tái sợ hãi.
Lâm Thanh biết đã nắm được chỗ yếu của Lưu Uyển Linh cho nên liền nhếch môi cười nói tiếp: “Uyển Linh, ngoại trư tôi ra không ai bảo vệ nổi em. Ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859046/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.