Lưu Uyển Linh quay lưng về phía anh, cách một lớp áo ngủ mỏng tang cô vẫn cảm nhận được từng nhịp thở và hơi ấm từ anh tỏa ra. Nhịp tim đều đều an bình đến lạ. Lưu Uyển Linh nhắm mắt, không muốn nghĩ về những chuyện có thể khiến bản thân lệch hướng.
Lâm Thanh ở phía sau ôm lấy cơ thể non mềm của cô, chậm rãi cởi bỏ hai dây áo ngủ xuống và bắt đầu những động tác mơn trớn. Lưu Uyển Linh vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ nhưng cô cảm nhận được những phản ứng của cơ thể mình và có lẽ Lâm Thanh cũng biết được những điều này cho nên càng lúc càng bạo gan làm càng.
Lưu Uyển Linh thở dài một tiếng trong lòng, những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô từ sớm đã bị người đàn ông này nắm rõ. Đối với cô, anh chỉ có thành thạo chứ không hề có mới mẻ. Vậy mà, vẫn cứ muốn rồi lại muốn.
Một cú thúc hông thật mạnh khiến anh dễ dàng tiến vào bên trong nơi non tơ mềm ấm ấy. Lưu Uyển Linh cắn chặt môi cố không phát ra âm thanh thỏa mãn nào khiến anh đắc ý. Vậy mà cô nằm chờ gần nữa phút vẫn không thất Lâm Thanh có thêm đụng chạm nào nữa. Cô không biết người đàn ông này giở trò gì, lại không có kiên nhẫn chơi cùng hắn cho nên quay mặt sang dò xét.
Nhìn thấy người đàn ông hai mắt nhắm nghiền như là ngủ, Lưu Uyển Linh liền chậc lưỡi càu nhàu: “Buồn ngủ mà cũng không chịu đi ra. Không biết anh ta nghĩ cái gì.”
Lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1859048/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.