Nói đoạn, Yên Di định đứng lên, Hoàng Gia Khiêm thấy vậy, gấp đến nỗi đưa tay giữ lấy bàn tay nàng kéo về. Yên Di giống như bị điện giật liền vội rút tay ra. Hoàng Gia Khiêm ú ớ được vài tiếng thì dì Thư từ phòng bếp đi lên. Bà vui vẻ xởi lởi nói: “Yên Di đến rồi hả con? Đã đến thì ở lại ăn cơm với dì. Hôm nay dì có làm món con thích ăn đó.”
Yên Di nhìn thấy dì Thư thì vội cầm chiếc bánh “black forest” được đặt ngay ngắn trong hộp đến đưa cho bà. Dì Thư vui vẻ đón lấy rồi đi vào bếp cẩn thận đặt trong tủ lạnh. Yên Di thừa lúc dì Thư đi vào bếp cũng vội bước theo bà để tránh một mình đối mặt với Hoàng Gia Khiêm.
Nhìn thấy cô bỏ đi, Hoàng Gia Khiêm ngây ngốc một lúc mới kịp phản ứng đi theo cùng. Hôm nay dì Thư nấu rất nhiều món, món nào cũng óng ánh dầu mỡ rất hợp khẩu vị của Yên Di. Từ ngày đi học làm bánh, thân hình cô như đầy đặn thêm một chút, mặt cũng tròn hơn một tí khiến Hoàng Gia Khiêm càng nhìn càng thích. Mà dường như khi con người ta phát triển về chiều ngang thì chiều dài cũng tự nhiên ngắn lại. Yên Di có cảm giác người đàn ông này hình như lại cao thêm, còn cô thì tầm mắt lúc nào cũng chỉ nhìn thấy chiếc cằm cương nghị vuông vức của hắn. Người đàn ông chính trực, tử tế như vậy có nghĩ cô cũng không dám nghĩ, đừng nói là có thể chạm tới. Nghĩ đến đây cô lại lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858801/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.