Chương trước
Chương sau
“Đoàn Nam Phong, cậu đừng tưởng tôi không biết vì sao cậu giữ Tinh Vân lại bên cạnh và vì sao chịu dây dưa suốt ba năm với tôi chuyện ly hôn với Uyển Linh.” - Ông Minh không thấy Đoàn Nam Phong  ̣áp lời thì càng ra sức phỏng đoán.

Trước câu nói của cha vợ tương lai, anh chỉ có thể hiếu kỳ lắc nghe. Nhìn thấy ánh mắt đầy nghi vấn của Đoàn Nam Phong, ông Minh liền chậm rãi nói: “Uyển Linh và Tinh Vân đều gọi tôi là ba. Ở tụi nó có đặc điểm gì tương tự tôi không biết hay sao?” - Đoàn Nam Phong không hiểu giữa hai người họ có đặc điểm gì giống nhau khi cả hai không có một chút huyết thống nào. Tuy nhiên anh vẫn bình tĩnh lắng nghe ông MInh nói.

“Giữa hai đứa nhỏ này, điểm chung chính là mùi hương trên người tụi nó. Cả Fancy và Kim Minh đều yêu tôi sâu sắc, sở thích của tôi sao hai bà ấy lại có thể không để trong lòng. Nhưng tôi nằm mơ cũng không ngờ, hai người phụ nữ này đều dùng phương thức giống nhau để thể hiện tình cảm với tôi dù rằng họ sống rất xa nhau và chưa từng biết đến đối phương.” - Trong giọng nói của ông Minh, có gì đó bất đắc dĩ khi nhắc về hai người phụ nữ và hai đứa con gái của mình.

Đoàn Nam Phong im lặng không nói, vẫn đưa mắt dõi theo từng phản ứng của ông Minh và anh thực sự bất ngờ khi ông hỏi anh rằng: “Đoàn Nam Phong, có phải năm đó cậu ngửi thấy mùi hương trên người Tinh Vân giống với Uyển Linh nên đã coi nó là Uyển Linh hay không?”

Đoàn Nam Phong giật mình trước lời phỏng đoán của ông Minh, anh nhớ lại hoàn cảnh lúc đó khi Lưu Uyển Linh bỏ trốn khỏi phòng tân hôn đã khiến anh vô cùng căm giận. Rồi lại nhớ đến chuyến trăng mật ở resort năm đó, khi anh bị đánh thuốc mơ mơ màng màng lại vô tình gặp được Tinh Vân. Khi đó đúng là mùi hương trên người cô ấy đã kích thích anh. Lúc anh ôm lấy Tinh Vân, anh liền có một cảm giác quen thuộc. Điều này như động lực khiến anh làm càng chiếm đoạt Tinh Vân. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là do mùi hương trên người Tinh Vân và Uyển Linh giống nhau khiến cho anh khi đó đã nghĩ mình đang ôm Lưu Uyển Linh.

Nghĩ đến đây lòng Đoàn Nam Phong như chùn xuống bởi ngay bản thân anh cũng chưa từng băn khoăn về chuyện này. Từng lớp từng lớp suy nghĩ về ký ức như dần được bốc vỏ để lộ ra nhiều trăn trở trong lòng anh. Nếu khi đó, Tinh Vân không có đặc điểm gần gũi với người vợ mới cưới của anh thì liệu anh có ra tay chiếm đoạt cô để rồi dây dưa mãi không thôi hay không?

Đoàn Nam Phong muộn phiền suy nghĩ tình huống giả dụ nhưng rồi rất nhanh anh lại lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải ... Mùi hương đặc biệt của lá eucalyptus vương vấn trên người Tinh Vân khi đó chỉ khiến anh dấy lên hành động không tự chủ mà cưỡng bức cô chứ hoàn toàn không phải là lý do để anh yêu cô. Anh đã mang cô vào cuộc đời anh, cũng từng vạn lần chối bỏ sự ảnh hưởng của Tinh Vân trong lòng mình nhưng rốt cục vẫn là không sao ngừng thương nhớ về cô. Vì cô mà xả thân, vì cô mà đánh đổi. Tất cả đều xứng đáng. Mùi hương năm đó chỉ là hoàn cảnh, tuyệt đối không phải là bản chất của mối quan hệ giữa hai người.”

Hôm Giáng Sinh nghe mẹ của Tinh Vân nói về lá Silver Dollar, ông đã rất hoang mang. Sau đó hồi tâm suy nghĩ cẩn thận ông mới nhận ra được điểm tương đồng giữa hai đứa con gái gọi mình là cha. Thì ra con gái ông chỉ là thế thân cho người khác. Suy nghĩ này khiến ông không khỏi đau lòng. Hôm nay, ông nhất định phải bắt Đoàn Nam Phong có câu trả lời. Dù ông đoán đúng hay đóan sai thì ông cũng nhất định dốc sức bảo vệ con gái mình. Cao Hiển Minh vừa nhẹ nhàng vừa răn đe mà nói với Đoàn Nam Phong rằng: “Đoàn Nam Phong, tình cảm trong lòng cậu tôi không biết rõ. Tôi cũng không biết cậu đang tính toán và che giấu điều gì. Nhưng nếu đem so giữa Tinh Vân và Uyển Linh thì rõ ràng Tinh Vân có nhiều lợi thế. Nhưng tôi không muốn vì lợi thế của tôi và mẹ Tinh Vân cho nó lại khiến nó không hay không biết trở thành thế thân của người khác cả đời.”

Ngừng một lúc ông Minh lại nói: “Đừng nói Uyển Linh không phải con ruột của tôi. Cho dù nó là con ruột của tôi thì tôi cũng không bao giờ thương nó bằng một phần vạn so với tình thương tôi dành cho Tinh Vân. Cậu có biết vì sao không?”

Đoàn Nam Phong bị những lời của Cao HIển Minh vây tứ phía, anh không biết cách nào gỡ rối để ông hoàn toàn tin tưởng mà gả Tinh Vân cho mình. Khác với cách thương lượng khôn khéo sắc bén của Hoàng lão gia, Cao Hiển Minh có vẻ như không có tâm cơ trục lợi bàn điều kiện với anh mà chỉ đơn thuần gọi anh đến để cảnh cáo anh phải đối tốt và chung thủy với một mình con gái ông. Anh ngẩng lên, ung dung trả lời câu hỏi của cha vợ tương lai: “Bởi vì Tinh Vân là do bác Minh sinh ra.”

Ông Minh nghe xong câu trả lời liền gật gù xác định: “Đúng vậy, mẹ của Tinh Vân là mối tình đầu cũng là người phụ nữ duy nhất tôi yêu suốt đời này cho nên con của bà ấy sinh ra đối với tôi mà nói là quý giá không gì sánh bằng. Tôi đã để cho hai mẹ con Tinh Vân chịu thiệt thòi. Thời gian dài xa nhau khiến Minh Minh giờ đây đã không thể sinh thêm con được nữa. Cho nên Tinh Vân là chứng nhân duy nhất cho tình yêu của tôi và mẹ nó. Tôi không bao giờ muốn con bé chịu uất ức hay tủi nhục dù chỉ một chút. Cho nên việc nó phải làm thế thân cho ai là điều tôi không thể chấp nhận được, cho dù đó là Uyển Linh. Nếu con bé biết cậu yêu thích nó là vì cậu tìm thấy cảm giác quen thuộc với Uyển Linh trên người nó thì nó sẽ thế nào? Đoàn Nam Phong, cậu nói xem con gái tôi sẽ buồn đến mức nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.