Trưa hôm ấy, Hoàng Gia Khiêm lái xe từ bệnh viện quay về biệt thự nhỏ. Trên đường đi anh đã suy nghĩ rắt nhiều về mối quan hệ với Yên Di. Dù có điều tra ra được bà Nhã Miên còn sống thì Hoàng Gia Khiêm cũng không sao ngờ rằng Cao lão phu nhân năm đó bị thất lạc đứa con trai và đã nuôi con của Cao Nhã Miên với ông ngoại anh. Càng không lường được Cao Thừa Hiên phút chốc lại trở thành cháu nội của ông. Nếu anh qua lại và cưới Yên Di thì khác nào cưới em dâu của mình? Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì danh tiếng bao năm của Hoàng Thiên sẽ như thế nào? Tâm huyết của ông ngoại sẽ như thế nào? Gánh nặng ân nghĩa của nhà họ Hoàng đối với anh làm sao anh có thể coi nhẹ? Cho nên, Hoàng Gia Khiêm chỉ đành nén đau mà dứt lòng với Yên Di.
Ngày hôm ấy, HOàng Gia Khiêm quay về nhà, anh ngồi trên sofa phòng khách, an nhiên đọc báo. Yên Di nghe thấy tiếng xe biết rằng anh quay lại liền vui vẻ thay bộ váy mới, chải lại mái tóc, thoa một lớp son dưỡng nhẹ nhàng rồi ngắm mình trước gương xoay qua xoay lại. Tâm tình thực sự rất tốt.
Cô bước xuống lầu, tươi cười hớn hở tiến lại chỗ Hoàng Gia Khiêm đang ngồi, dịu dàng hỏi: “Anh có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Lúc sáng tôi thấy anh không ăn sáng có lẽ là rất đói. Tôi đã nấu sẵn thức ăn. Anh vào ăn đi. Món bò kho anh thích ăn nhất đó. Dì thư đã dạy tôi nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858718/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.