Yên Di hai mắt ướt nhòe lật đật mở bao thư ra xem. Bên trong là một tờ chi phiếu trị giá năm triệu đô la Mĩ. Yên Di nhìn thấy sáu con số không thì liền tròn mắt kinh ngạc. Số tiền mà cả đời này gia đình cô dù chăm chỉ làm lụng không ăn không xài cũng chưa chắc có được. Yên Di liền tự hỏi: “Hoàng Gia Khiêm vì sao anh ấy lại cho mình số tiền lớn như vậy? Anh ấy là có ý gì?”
Nhìn thấy thắc mắc của Yên Di, người trợ lý liền nhẹ giọng nói: “Hoàng Tổng Tài có nói rằng món quà này đủ để cô quay lại trường học đến tiến sĩ.”
Yên Di nghe xong lòng liền chùn xuống: “Lời đêm đó anh nói anh đều nhớ. Vậy thì tại sao lại đối với mình như vậy? Tại sao?”
Bao thư chứa chi phiếu phút chốc bị nắm chặt trong tay Yên Di không ra hình dạng gì. Nước mắt từng giọt rơi xuống ướt đẫm. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, mưa vẫn đều đều bám vào cửa sổ đọng thành giọt rơi xuống mong manh như tình cảm của Hoàng Gia Khiêm dành cho cô. Nhanh đến, nhanh đi.
Cuộc sống luôn thay đổi, điều này ai cũng biết nhưng trước mỗi sự thay đổi của nó, mấy ai chấp nhận nổi?
Khi mà đêm hôm trước người đó còn dịu dàng hôn môi bạn thì ngày hôm sau lại dùng thái độ lạnh lùng đuổi bạn đi. Bạn đang bất tri bất giác, mơ mơ hồ hồ đứng giữa những cảm xúc hỗn độn đó bạn chỉ có thể tự nhủ lòng là người ta đang đùa giỡn với mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vo-anh-yeu-em-ban-moi/1858719/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.