Mỗi độ xuân về, hoa đào lại bung sắc thắm.
Gió xuân nồng nàn lùa qua ô cửa sổ để ngỏ, từng ngóc ngách trong căn phòng nhưphảng phất một mùi hương ngây ngất đặc biệt chỉ đêm xuân mới có.
Khi mang thai, thân nhiệt của phụ nữ sẽ cao hơn người bình thường, thế nên CốMinh Châu chỉ mặc độc một chiếc áo phông mỏng manh lượn tới lượn lui trongphòng, cô gấp gọn quần áo mùa đông, đóng thành thùng, rồi lại sắp quần áo mùahè để ra một bên, định bụng mai đem phơi.
Bây giờ Dung Lỗi không quen làm việc ở thư phòng như trước nữa, mà anh thườngcắm chốt ngay tại sofa trong phòng ngủ, đùi đặt laptop, chốc chốc lại ngẩng lênngó chừng cô một cái. Cửa phòng thay đồ để mở toang, mọi hành động thu dọn chậmrì của cô không thể lọt qua mắt anh.
Ngoài ban công, Dung Dịch đang nô đùa quậy phá.
Cánh cửa phòng sổ phòng Dung Nham đột ngột mở xoạch một cái, kèm theo đó làtiếng nghiến răng kin kít của cậu chàng vọng vào màn đêm, “DUNG, DỊCH!”
“Dạ!” Dung Dịch lảnh lót đáp lại chú Hai.
“Muốn ăn đòn hả? Biến ra chỗ khác mà chơi! Phiền chết đi được!”
“Vậy chú cho cháu vào chơi với chú Tư một lúc, một lúc thôi!”
Tiếng hét thê lương như phát rồ của Dung Nham lại vang lên: “Anh! Anh xíchthằng ôn con nhà anh lại cho em! Bằng không em quẳng nó xuống lầu bây giờ!”
Tiếng Dung Nham rõ to, song để đáp lời cậu em. Dung Lỗi đã đứng dậy, khóa tráicửa sổ phòng mình lại.
Bên ngoài chỉ còn loáng thoáng tiếng cười khanh khách của Dung Dịch.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128573/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.