Đã bảy giờ hơn, có lẽ Cố Bác Vân đi nghỉ rồi cũngnên, đôi vợ chồng son đành ghé nhà nội.
Đôi trẻ về đúng lúc cả nhà đang dở bữa cơm, mọi người liền tất tả kê thêm ghế,sắp thêm bát đũa.
“Nhà mình dạo này đông người, chắc phải đổi cái bàn rộng hơn thôi.” Ông cụ Dungtươi cười dặn hai cô con dâu đang bận tới bận lui, “Bữa nào hai đứa dắt MinhChâu đi xem đồ nội thất đi nhé.”
“Chỉ cần ông đừng gọi cháu về ăn cơm nữa là bớt chật đi ngay ấy mà.” Dung Nhamvừa nẫng được chiếc đùi gà từ tay Dung Dịch.
“Trả đùi gà cho Đá nhỏ mau!” Ông cụ sầm mặt, quắc mắt quát, “Sớm muộn gì thằngcháu bất hiếu là mày cũng làm ông ức chết mất thôi.”
“Lần thứ bảy nghìn ba trăm hai mươi sáu rồi đấy.” Dung Nham lầm bầm, vẻ chẳngbận tâm. Cậu chàng hươ nắm đấm về phía thằng cháu đang gặm đùi gà. Dung Dịchvừa nhai nhồm nhoàm, vừa cười toe toét.
Dung Lỗi và Cố Minh Châu ngồi bên bàn ăn, lẳng lặng cúi đầu, mười ngón tay đanvào nhau, chốc chốc lại quay sang “đầu mày cuối mắt” cười lỏn lẻn.
Mẹ Dung Lỗi bưng canh ra, vô tình bắt gặp khuôn mặt nhòe nhoẹt phấn son cùngđôi mắt sưng húp của Cố Minh Châu, bà thốt lên đầy kinh ngạc: “Minh Châu saothế... khóc à?” Bà đặt vội bát canh xuống, chau mày xót con dâu rồi gí đầuthằng con trai: “Cái thằng này đừng có mà suốt ngày chọc con bé khóc nữa! Thếlần này cớ là làm sao?!” Tuy giọng bà rõ là đang quở trách song Dung Lỗi vẫncười hiền khô. Cố Minh Châu ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-yeu/128572/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.