"Chị Lưu, em có một vấn đề thật sự không nghĩ ra, chị nói xem tên Tiêu Ân Hoa này cuối cùng đang nghĩ gì?"
Người ra vào phòng làm việc tạo nên vô số tạp âm chói tai, gương mặt ai cũng vui vẻ, thoải mái sau khi phá được vụ án. Ở ngoài cửa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của người nhà Phương Lập, đèn trong một vài phòng thẩm vấn vẫn đang sáng, Tiêu Kiến Ba, Tiêu Lương Tài, Lữ Bình... đều đang lần lượt được lấy lời khai để hoàn thành bảng ghi chép cuối cùng. Kỳ Niên Ngọc bận rộn một lúc, rót cốc nước đưa cho Lưu Hà, gương mặt thành kính hỏi, "Ông ta muốn gạt 1200 vạn, mượn Phương Lập chỉ có 50 vạn cũng không nhiều, tại sao ông ta lại không muốn trả chứ?"
Vấn đề này vào giờ phút này cũng không được hoan nghênh, mấy lão cảnh sát lớn tiếng quát cậu ta, "Đi, làm việc của cậu đi. Sau này cậu sẽ biết thôi, nếu như tâm lý của người trong cuộc lúc nào cũng hợp tình hợp lý thì lấy đâu ra nhiều vụ án giết người như vậy chứ?"
"Đúng vậy, cậu nghĩ đây là chương trình truyền hình sao, mỗi điểm nghi ngờ đều có thể nói cho cậu biết một, hai, ba, bốn, năm hả? Nói cho cậu biết, bình thường vụ án chỉ cần có 90% nghi ngờ được giải đáp, chứng cứ mang tính chất then chốt có thể hình thành nên một chuỗi chứng cứ, lấy được lời khai của nhân chứng cũng đã rất hiếm rồi, cậu muốn nói đạo lý với người chết, vậy cậu không nên vào cục cảnh sát, cậu nên đi tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-hoang-hon-kho-tim/169950/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.