Chương trước
Chương sau
"Lương Đình, năm nay 30 tuổi, làm việc ở một công ty nào đó, yêu Phương Lập từ khi học đại học đến nay đã được mười năm, tính tình dịu dàng, các mối quan hệ đều tốt." Kỳ Niên Ngọc đi bên cạnh Lưu Hà, đôi mắt háo hức giống như chú chó săn nhỏ, "Chị Lưu, thật ra không phải tôi không cố gắng, mấu chốt là tâm trạng của Lương Đình quá kích động, ngày đầu tiên cô ấy được cho uống thuốc an thần và không nói gì, ngày hôm qua lúc hỏi cô ấy có thể trả lời một ít vấn đề cơ bản, hỏi thêm chút nữa cô ấy lại nói đau đầu, nói không nhớ được gì, kể cả một chút chi tiết nhỏ về Phương Lập cô ấy cũng không muốn nhớ lại, bác sĩ nói đây có thể là biểu hiện của chứng mất trí nhớ do tâm lý —— giống như diễn biến trong bộ phim <> của đạo diễn Trương Nghệ Mưu, mang tính chất chọn lọc, xóa đi đoạn ký ức này, không như vậy thì cô ấy không thể chịu đựng được... Haiz, nhìn em xem —— còn đứng giải thích với chị Lưu làm gì chứ, chị là chuyên gia mà —— "
Các bệnh viện ở Trung Quốc sẽ không bao giờ có lúc yên tĩnh, người đến người đi khắp các hành lang của khu nội trú, khắp nơi đều diễn bi hài kịch nhân gian, vài người trong một gia đình ngồi ở cửa phòng bệnh số 326 lau nước mắt, Kỳ Niên Ngọc chọc chọc Lưu Hà, "Người nhà của Phương Lập... vừa tới."
Trong phòng bệnh 326 có bốn người, Lương Đình đang ngồi dựa vào giường bệnh ở ngoài cùng, hai mắt sưng đến mức không mở ra được, cô vẫn đang chảy nước mắt, đối với sự xuất hiện của Lưu Hà và Kỳ Niên Ngọc thì không chút phản ứng, vẻ mặt mẹ của Lương Đình không tốt lắm, "Các người còn đến đây làm gì? Chuyện lớn như vậy, con gái của tôi nghỉ ngơi vài ngày cũng không được sao? Việc gì nó cũng không nhớ rõ, ngược lại, ép điên nó rồi các người có bồi thường không?
"Dì, lần này chúng tôi đến không phải để thăm bệnh." Kỳ Niên Ngọc tự tin nói, "Bác sĩ Lưu là bác sĩ tâm lý giỏi nhất của chúng tôi, chúng tôi nghe nói về tình huống của cô Lương, đặc biệt dẫn bác sĩ đến xem sao."
Mẹ Lương nhìn Lưu Hà vài lần, vẻ mặt thoáng giãn ra một chút, quay người sang một bên, đi đến bên cạnh Lương Đình dịu dàng nói, "Đình Đình, bác sĩ đến rồi, con lau nước mắt đi có được không, đến đây, cẩn thận một chút, đừng làm xướt mắt."
Mấy người ở giường bên cạnh chỉ chỉ, nhỏ giọng than thở, "Thật là đáng thương, sắp kết hôn rồi, quan hệ của hai người họ tốt như vậy."[email protected]
"Trong bụng cũng đã có đứa nhỏ rồi! Lần này thật sự không biết có buông bỏ được hay không."
Ngược lại điều này đã giải thích lý do vì sao gia đình Phương Lập không ầm ĩ đòi bồi thường, mà lại đi thăm hỏi trước tiên. Lưu Hà ngồi xuống ở cuối giường cẩn thận quan sát Lương Đình trước tiên mà không nói gì.
"Dì, dì yên tâm đi" theo dặn dò, Kỳ Niên Ngọc bắt đầu trấn an mẹ Lương. "Danh tiếng của Bác sĩ Lưu mang tầm quốc tế, là bác sĩ Harvard! Thường làm tư vấn, chi phí tư vấn một giờ là một ngàn tệ đó! Bệnh tâm lý gì đến tay cô ấy đều có thể giải quyết dễ dàng, bất kỳ điều gì cũng không qua mắt được cô ấy, đồng thời cô ấy cũng là cố vấn do cảnh sát chúng tôi mời riêng, không biết đã giúp chúng tôi phá được bao nhiêu vụ án rồi, năng lực vô cùng xuất chúng —— "
Trong phòng bệnh này đều là những người bị thương nhẹ từ sự cố tàu điện ngầm, trải qua vài ngày thì hồi phục, đều không có gì đáng ngại, đơn giản là đến đây kiểm tra để đòi bồi thường từ công ty tàu điện ngầm, nên bầu không khí rất thoải mái, mọi người đầy hứng thú lắng nghe, người nhà của Phương Lập cũng thò đầu vào, Lưu Hà vẫn thản nhiên, cẩn thận xem xét vẻ mặt của Lương Đình —— cô ta không có nhiều phản ứng, giống như không nghe Kỳ Niên Ngọc nói gì...
Nhưng mí mắt cô ta giật giật mấy lần, trên đôi mắt sưng lên vì khóc của cô ta, biểu cảm rất rõ ràng.
Lưu Hà gạt bỏ sự nghi ngờ cuối cùng sang một bên, lần đầu tiên kể từ khi dính vào vụ án này, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, chi tiết vụ án, quỹ đạo phát triển, thậm chí tâm lý của mọi người sau khi vụ án xảy ra đều đã nằm trong tầm nhìn của cô.
"Cô Lương" cô nhẹ giọng nói, "Tôi có thể hiểu được tâm trạng đau thương của cô —— tình cảm của cô và anh Phương chắc hẳn rất tốt."
Tất nhiên Lương Đình không có bất cứ phản ứng nào, Lưu Hà cũng không cố chấp, cô chuyển hướng sang mẹ Lương, "Dì à, nếu như không xảy ra chuyện bất hạnh này, Phương Lập và cô ấy sẽ nhanh chóng kết hôn phải không?"
Hỏi đến chuyện này vào thời điểm mấu chốt này giống như xát muối vào vết thương của Lương Đình vậy, vẻ mặt của mẹ Lương không vui, chỉ vì nể thân phận của Lưu Hà mới miễn cưỡng gật đầu, "Phải, phòng tân hôn cũng đã xem xong rồi."[email protected]
"Vẫn chưa đưa tiền cọc sao?" Lưu Hà hỏi.
"Chưa đặt cọc, nhưng cũng dự định đặt cọc vào tháng này" Mẹ Lương đối mặt với Lưu Hà, nhìn về phía cửa, "Nói đến đấy, Đình Đình nhà chúng tôi cũng không có gì để chê, người ta đều nói con gái Thượng Hải không dễ hầu hạ, người Thượng Hải rất nịnh bợ, từ lúc Lương Đình lên đại học đã đi theo Phương Lập, đến nay đã được mười năm, cuối cùng nó cũng đã chờ được đến lúc Phương Lập vươn lên, cũng không phải là không có ai theo đuổi nó, người làm cha mẹ chúng tôi đều nhìn thấy, cũng không phải chưa từng khuyên nhủ, nhưng cuối cùng trong lòng nó cũng chỉ có mình Phương Lập, chúng tôi cũng thấy cậu ấy rất tốt, có năng lực, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tuy là chưa đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ cũng đã có con rồi, Lương Đình chính là vợ của Phương Lập, việc này không còn gì để nói!"
Người nhà họ Phương đến chính là cha mẹ của Phương Lập, còn có chú bác, ba người đều là rất thành thật, nhìn mẹ Lương, vâng vâng dạ dạ trả lời "Đúng đúng, việc này đương nhiên rồi..."
Trong phòng bệnh lại xúc động một lúc, mẹ Lương là một người 'Sảng khoái', xét cho cùng thì trong tình huống này, bình thường các bậc cha mẹ đều có dự định cho con gái của mình, đều hy vọng con gái mình bỏ đứa bé đi và tìm một người khác. Kỳ Niên Ngọc cũng không rõ, Lưu Hà liếc cậu ta một cái, đột nhiên nhớ đến Thẩm Khâm, khóe miệng mím mím: biểu hiện của mẹ Lương, có thể lý giải theo trực giác phá án của cô ấy —— vẫn là vì tiền.
Người nhà họ Phương đều bị nắm trong lòng bàn tay, lại được khen ngợi, mẹ Lương không khỏi có chút đắc ý, bà lại cúi xuống khuyên con gái, "Đình Đình, nghe lời, vì đứa bé, con cũng nên tỉnh táo lại đi, đây là huyết mạch duy nhất còn lại trên đời của Phương Lập..."
Lương Đình tỏ ra không nghe lời khuyên, cô lắc đầu, nước mắt vẫn đang chảy, mẹ Lương quay sang nhỏ giọng nói với Lưu Hà, "Bác sĩ nói đây là do quá đau thương, tự khép kín bản thân, phải từ từ điều trị."
Lưu Hà gật đầu, ra hiệu với Kỳ Niên Ngọc, để cậu ta hỏi rõ, "Phòng tân hôn ở vị trí rất tốt, cần phải trả bao nhiêu tiền?"
Nói đến chuyện phòng tân hôn, mẹ vợ luôn miệng nói, "Địa điểm rất tốt, phải trả 120 vạn —— Tiểu Phương rất có bản lĩnh, cậu ấy nói muốn trả hết toàn bộ, tôi nói không cần làm như vậy, gia đình chúng tôi phụ giúp trả 30 vạn —— tuy không thể so sánh với gia đình người khác, nhưng gia đình cậu ấy cũng rất khó khăn, số tiền này cậu ấy tự mình dành dụm bao nhiêu năm qua cũng không phải dễ dàng, cuối cùng thì cũng ‘Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’*."Di3ndanl3quyd0n
(*Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: có nghĩa là nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau. Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp.)
Lưu Hà còn đang suy nghĩ quanh quẩn một loạt vấn đề về phòng tân hôn, mí mắt Lương Đình lại giật giật mấy cái, giống như tâm trí đã trở lại, ánh mắt của cô ta từ từ dừng lại trên mặt Lưu Hà.
Lưu Hạ thành khẩn gật đầu với cô ta rồi nói nhỏ: "Cô Lương, thật ra cô không cần vất vả như thế này đâu, cảnh sát đã biết hết mọi chuyện rồi."
Sắc mặt Lương Đình đột nhiên thay đổi, cô ta cảnh giác, đề phòng nhìn chằm chằm Lưu Hà, hiển nhiên không bị thuyết phục, Lưu Hà gật đầu —— vẫn luôn cố ý bảo vệ Phương Lập, đây cũng rất bình thường.
"Nếu như không có trục trặc gì, tiền đặt cọc phòng tân hôn, nên trả vào mấy tháng trước rồi chứ?" Cô phớt lờ Lương Đình, ngược lại hỏi mẹ Lương.
Mẹ Lương nhìn con gái, lại nhìn Lưu Hà, "... Đúng, nhưng sau đó Tiểu Phương nói thủ tục có chút vấn đề..."
"Thủ tục không có vấn đề gì quá lớn, Phương Lập đã mang hơn một nửa trong số tiền cọc là 90 tệ cho ông chủ của mình mượn."* Lưu Hà lắc đầu.
(*Tức là Phương Lập có 90 vạn dùng để đặt cọc phòng tân hôn, nhưng lại lấy hơn một nửa là 50 vạn cho Tiêu Ân Hoa vay. Câu văn của tác giả thật là dài dòng >"<)
"Cái gì! Đình Đình ——" Giọng của mẹ Lương cao lên.
Lần này, trên mặt Lương Đình thật sự lộ ra vẻ kinh ngạc, Lưu Hà nhìn về phía cô ta, chính thức nhìn thẳng vào cô ta. "Lần cho mượn này, không có được sự đồng ý của cô, đúng không?"
Lương Đình vẫn không nói, nhưng vẻ mặt đã không thể lừa được người khác.
"Vì chuyện này, hai người đã cãi vã rất nhiều lần, đúng không?"
"Có phải Phương Lập đã đảm bảo với cô, cho dù Tiêu Ân Hoa có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không, đều sẽ trả về cho cô số tiền 50 vạn hay không?"
"... Đúng." Lần đầu tiên Lương Đình có phản ứng, nhưng giọng nói lại nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"Có phải Phương Lập đã nói với cô, Tiêu Ân Hoa đã dự định sắp xếp người bắn chết ông ta ở Nam Phi, lừa gạt 1200 vạn từ tiền bảo hiểm?"[email protected]
"... Đúng..."
Nhà họ Phương có sự náo động nhẹ.
"Anh ta đã nói là bản thân đang sắp xếp việc này cho Tiêu Ân Hoa phải không?"
"Phải..."
Giọng nói của mẹ Lương đã thay đổi, "Đình Đình! Việc này —— "
"Có phải sau đó anh ta tức giận nói cho cô biết anh ta phát hiện ra Lữ Bình không biết chuyện khoản nợ 50 vạn này, Tiêu Ân Hoa vốn không có ý định trả lại anh ta 50 vạn này?"
Trong phòng yên lặng trở lại, phu huynh cả hai nhà dường như có dự cảm không tốt, tất cả phản ứng của họ đều trở nên chậm chạp. Cả căn phòng giống như một hội trường điêu khắc, chỉ có Lương Đình giống như một bức tượng điêu khắc rơi lệ, như trút được gánh nặng ngàn cân, cô nghẹn ngào gật đầu.
"Phải..."
Không cần một người cảnh sát dày dặn kinh nghiệm cũng có thể đưa ra phán đoán —— Nhân chứng đã có trong tay. Lưu Hà thở phào, "400 vạn tiền bảo hiểm của Tiêu Ân Hoa sẽ chính thức kết thúc thời gian bào chữa vào hôm nay đúng không?"
"Đúng." Lương Đình nói, cô ta che mặt, vai rung rung một lúc mới ngẩng đầu lên, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh."Từ lúc bắt đầu cho mượn tiền, tôi vẫn luôn nói với anh ấy, số tiền này không thể âm thầm cho mượn như vậy, ít nhất cũng phải viết một tờ giấy nợ. Vì chuyện này, chúng tôi cãi nhau rất nhiều, ông chủ Tiêu vừa mở miệng, lúc đó anh ấy lập tức chuyển khoản ngân hàng, một tờ giấy nợ cũng không có. Phương Lập cứ nói không có chuyện gì, nói ông chủ Tiêu rất có nghĩa khí, là người tốt, sẽ không quỵt số tiền kia, còn nói đòi giấy nợ thật là nhàm chán, không nên dậu đổ bìm leo, đây là lúc ông chủ Tiêu khó khăn nhất, chúng tôi không thể ép ông ta. Tôi nói ông ta không phải người như vậy, anh nhìn lầm ông ta rồi, anh ấy cũng không nghe..."
"Sau đó có một hôm, khi anh ấy về nhà... Rất tức giận, tôi hỏi anh ấy làm sao, anh ấy cũng không chịu nhận, sau đó ép hỏi anh ấy, anh ấy mới miễn cưỡng nói... Nói lúc ông chủ Tiêu bàn giao hậu sự, không hề nhắc đến việc mượn 50 vạn, anh ấy nghi ngờ ông chủ Tiêu không nghĩ đến việc này, quỵt tiền không trả, hôm đó tôi thật sự rất tức giận, tôi đã nói với anh ấy rất nhiều, tôi nói tôi thật sự không thể chịu đựng được nữa, mười năm rồi, cuối cùng cũng có một tia hi vọng, lại thất bại trong nháy mắt, ba mẹ của tôi bên đó tôi phải giải thích thế nào? Khuyên nhủ nhiều lần như vậy, không nên tin ông chủ Tiêu, vẫn cứ tin, vẫn cứ tin... Tôi khóc lóc dùng tay đánh anh ấy, anh ấy cũng không đánh trả..."
Cô ta lại che mặt, sau đó mở miệng nói, giọng nói không hề dao động, "Sau khi khóc lóc và cãi vả nhau xong, cuối cùng vì đứa bé nên cả hai ngồi xuống tìm cách giải quyết, tôi nói người chết không sao, người nhà ở đây cũng không chạy được, anh ấy nói tôi không biết bà Lữ rồi, bà Lữ sẽ không trả tiền, cho dù có giấy nợ cũng sẽ không trả, ông chủ Tiêu chắc chắn cũng từng nói với bà ta, cho dù có giấy nợ, chỉ cần bà ta từ bỏ quyền kế thừa thì ra tòa cũng không cần trả lại tiền."
"Tôi nói anh ấy theo ông chủ Tiêu nhiều năm như vậy, bà Lữ không thể đối xử với anh ấy như vậy, Phương Lập nói tôi không hiểu, bà Lữ này, trong lòng chỉ có con trai, ngoại trừ con trai chính là tiền, anh ấy đã nhìn thấu bà ta từ lâu rồi... Anh ấy nói anh ấy muốn báo cảnh sát, vạch trần chuyện ông chủ Tiêu lừa bảo hiểm, tôi... Tôi nói, cứ để ông ta làm vậy đi, bây giờ ông ta cũng không thể trả cho anh 50 vạn, sau khi ông ta chết rồi, bà Lữ có tiền sẽ trả lại, nếu như không trả, ngược lại vé máy bay đều là do anh đặt, bà ta bất nhân thì anh bất nghĩa, anh cứ đòi bà ta 5 triệu."
Cô bắt đầu liên tục lắc đầu, "Phương Lập vẫn nói, anh ấy không phải loại người như vậy, anh ấy nói việc này không chỉ là vấn đề tiền bạc, cơn giận này nuốt không trôi, là ông chủ Tiêu phụ sự tin tưởng của anh ấy... Hôm đó ở ga tàu điện ngầm, lúc người ở phía sau chen lên, tôi thấy ánh mắt của anh ấy lập tức thay đổi, tôi lờ mờ đoán được anh ấy nghĩ gì —— trong lòng anh ấy vẫn nhen nhóm ngọn lửa, ngọn lửa ác độc này gặp gió thì bùng lên... Thật sự tôi, tôi muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy đưa tay ra... Không có ai chú ý, Lương Tài nhắm mắt nghe nhạc, bà Lữ đang nói chuyện với ông chú[email protected] Ngay cả ông chủ Tiêu cũng không có phản ứng, anh ấy cứ đẩy một cái như vậy —— sau đó ông chủ Tiêu bị lôi đi..."
Một tiếng kêu gào cuối cùng cũng vang lên, ba của Phương Lập cầm một vật gì đó ném đến giường bệnh, "Cô nói dối! Con trai của tôi không phải là người như vậy, cô nói dối!"
Ông ta xông đến muốn đánh Lương Đình và Lưu Hà, bị Kỳ Niên Ngọc đi đến ôm chặt, mẹ Lương vốn đang phát ngốc, bây giờ hồi phục tinh thần lại, một giây sau bước vào trạng thái chiến đấu, "Ông dám đánh con gái tôi —— ông dám đánh con gái tôi, tôi liều mạng với ông!"
Vài cảnh sát xông tới khống chế tình hình, các bệnh nhân còn lại và người nhà của họ đứng ở cửa tạo thành hình bán nguyệt chỉ chỉ chỏ chỏ, niềm vui và sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt của họ, Lương Đình mặc kệ sự hỗn loạn xung quanh, giống như lại trở về ngày hôm đó lúc ở ga tàu điện ngầm, hai mắt trợn tròn, ôm đầu gối nhẹ nhàng run rẩy, ở trên thế giới này, vừa xảy ra chuyện mà cô không thể tin nổi, khiến cô hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào, người yêu của cô đột nhiên bỏ cô mà đi, việc này còn chưa phải điều xấu nhất, điều xấu nhất chính là cha của đứa con trong bụng cô lại là một hung thủ giết người.
Lưu Hà đá chiếc giày mà ba Phương vừa ném qua xuống gầm giường, cô quan sát kỹ vẻ mặt của Lương Đình, khẽ thở dài, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên vai gầy của cô gái.
"Cô Lương." Cô nhỏ giọng nói, "Tôi biết cô đang rối rắm giữ đạo đức và tình cảm, cô không muốn để cho Phương Lập gánh trên lưng tiếng xấu là kẻ giết người —— anh ta không phải người xấu, chỉ là nhất thời kích động."
Sự run rẩy của Lương Đình bắt đầu tăng lên, cô cắn chặt môi, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào vẫn truyền ra. "Anh ấy thật sự... Anh ấy thật sự..."
"Ngay từ đầu Tiêu Ân Hoa đã có ý định tự sát, giấu giếm không nói sẽ xảy ra chuyện gì đây?" Lưu Hà nói, "Nhưng cho dù cô có làm gì để thuyết phục bản thân, thì rào cản này cô vẫn không thể bước qua được, cô giấu giếm không được bí mật này, nó quá nặng nề, vượt xa khả năng của cô —— việc này hoàn toàn có thể giải thích, chỉ là hiện tại, tất cả đều đã qua, cô đã cố hết sức, không hề có lỗi với Phương Lập, đúng không? Sự thật do tự chúng tôi phát hiện ra."
Lương Đình nắm chặt tay Lưu Hà, giống như nắm chặt một nhánh cỏ cứu mạng, cô ta nhắm chặt hai mắt, ra sức gật đầu, "Tôi thật sự...Tôi thật sự..."
"Lát nữa đến cục cảnh sát, nói hết tất cả mọi việc một lần nữa, chuyện này lập tức kết thúc, hiểu chưa?" Lưu Hà dịu dàng nói, dường như cô có chút cảm giác áy náy: Bây giờ Lương Đình đã hoàn toàn không có ý thức, cho dù ai nói bất cứ điều gì, chỉ cần có thể đoán được tâm lý của cô ta, chỉ sợ là nói gì nghe nấy, mà cách làm của Lưu Hà có phần lạm dụng kiến thức chuyên môn.
Lương Đình chần chừ mở mắt ra, "Thật sao?"
"Thật sự, nói xong rồi, tất cả những việc này, tất cả đều sẽ kết thúc." Lưu Hà nhìn thẳng vào hai mắt của cô ta, "Chúng ta đi thôi?"
Đúng như cô dự đoán, Lương Đình nhắm mắt lại, trên mặt xẹt qua tia bi thương, sau đó giằng co vài giây, cuối cùng thở ra một hơi, xuống giường đi thẳng qua đám người hỗn loạn về phía cảnh sát.
Mẹ Lương và người nhà họ Phương vì vậy tách ra, tất cả đều đuổi theo Lương Đình, "Đình Đình chờ một chút!"
Kỳ Niên Ngọc tranh thủ giơ ngón tay cái về phía Lưu Hà, lúc này mới nhanh chân đuổi theo, Lưu Hà đứng ở đó, nhìn theo một đám rời đi như cơn lốc xoáy, không biết vì sao, khẽ lắc đầu một cái.
Điện thoại di động rung lên một cái, đúng lúc giúp tâm trạng của cô nâng lên một chút, dường như Thẩm Khâm vẫn còn vài câu hỏi: *Chỉ như vậy thôi à? Còn chưa tới hai ngày, mọi chuyện... kết thúc rồi sao?*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.