Những ngón tay thanh mảnh không ngừng di chuyển trên mái tóc đen dày.
Gió mùa thu man mát luồng vào phòng, Nhã Đan cúi xuống ngắm nhìn gương mặt ngũ quan tuyệt đẹp, đôi môi cô khẽ nhếch lên. Nếu mọi chuyện cứ êm đềm như vầy... thì thật tốt quá...!
Gương mặt ấy vẫn giữ nguyên, đôi mắt sắc bén hé mở nhìn thẳng vào cô. Giọng nói trầm trầm vang lên:
- Em cứ nhìn như vậy... anh làm sao ngủ?
Nhã Đan không trả lời chỉ mỉm cười, bàn tay cô vẫn vuốt tóc hắn, cũng không có ý định chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cứ như vậy mà ngắm nhìn hắn. Khương Duật liếc thấy con nha đầu không còn ngại như trước hắn thầm thở dài rồi nhếch mép cười:
- Nghe nói mấy hôm nay em kén ăn...
Nhã Đang điềm tĩnh mỉm cười ngạc nhiên:
- Có sao? Em vẫn thấy em ăn rất nhiều mà..!
Hắn ngồi dậy đối mặt với cô, gương mặt lộ vẻ khó chịu.
- Em xem cái má tròn lúc trước đâu rồi? Nhìn vai em xem, vừa chạm tay vào là đã chạm tới xương. Chẳng còn thịt thà như lúc trước.
Cùng lời nói, hắn đưa tay véo má cô rồi ấn vào vùng xương đòn của cô để diễn tả thêm cho lời nói.
Nhã Đan ngây ngốc, cô thấy cô đâu có ốm? Sao qua lời nói hắn cô như là bộ xương khô vậy nhỉ?
Nhã Đan nhíu mày, cô bước xuống giường cau mày cáu gắt:
- Chê rồi thì đừng lại gần em!
Nói rồi liền đi vào phòng tắm đóng sầm cửa lại. Khương Duật bật cười, dễ giận thế sao?
Chỉ mới một tháng, cô nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840267/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.