Cửu Thiên Hàn trầm ngâm đan những ngón tay vào nhau.
- Lạc Hữu, chú nghĩ tôi có nên tin lời Chúc Cẩn không?
Lạc Hữu đứng một bên nghe câu hỏi của Thiên Hàn thì bắt đầu ngẫm nghĩ.
Lạc Hữu là thuộc hạ thân cận của Thiên Hàn, ông ta theo Thiên Hàn mười năm chưa bao giờ làm Thiên Hàn thất vọng về chuyện gì. Lạc Hữu được xem là dưới một người trên nghìn người.
Chúc Cẩn bị ông ta nhốt vào một căn phòng nào đó trong biệt thự Cửu gia. Thiên Hạo không tài nào tin hoàn toàn vào lời của Chúc Cẩn.
Năm xưa chị anh ta bị bắn xuyên tim rơi xuống sông, tỉ lệ sống sót dường như là âm phần trăm... Lẽ nào Cửu Hồ thật sự mạng lớn đến mức được cứu sống rồi có chồng sinh con?
- Cửu gia... tôi nghĩ tiểu thư năm đó có thể còn sống và Chúc Nhã Đan cũng có thể là cháu ngài...
Cửu Thiên Hàn nghe câu trả lời trầm ổn của Lạc Hữu tâm trạng càng thêm rối rắm, anh ta quơ quơ tay bảo Lạc Hữu ra ngoài.
Cho dù Nhã Đan có là con của Cửu Hồ đi chăng nữa, nhưng theo lời Chúc Cẩn, chính miệng chị ấy đã nói rằng số mạng Nhã Đan và Khương Duật vốn thuộc về nhau. Cho dù anh ta có dùng trăm phương ngàn kế để ngăn cách hai người họ thì đến cuối cùng vẫn là không thể lìa nhau.
Còn nhớ lúc nhỏ Cửu Hồ tiên đoán cái gì là cái đó thành sự thật, mỗi lần cô tiên đoán anh ta sẽ không dám làm trái.
Cửu Hồ có thể xem là nối nghiệp bà ngoại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840268/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.