Hắn vừa vào đã thấy cô đứng một góc, quản gia đứng một góc, bàn ăn thì đầy món đã nguội lạnh. Đôi lông mày rậm bất giác cau lại, đôi đồng tử đen huyền sắc bén liếc sang Nhã Đan khiến cô lạnh sống lưng.
Lúc nãy cô chỉ lỡ lời thách thức ông ta gọi Khương Duật về không ngờ ông ta gọi thật... ánh mắt Khương Duật nhìn cô rất đáng sợ, hắn không di chuyển ánh mắt mà cất giọng điềm đạm:
- Bảo phòng bếp nấu thức ăn mới.
Ông quản gia cúi đầu dạ vâng rồi ra ngoài. Trong phòng ăn chỉ còn lại hắn và Nhã Đan. Ánh mắt dữ tợn của hắn như con sói hoang dã muốn vồ lấy cô. Nhã Đan bất giác run người.
Người đàn ông cao lớn ấy sải bước tiến đến trước mặt cô. Mùi hương nam tính quen thuộc làm cảm giác sợ sệt vừa rồi tan biến. Cô bất giác ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt to tròn vô tình va vào cặp mắt tinh xảo giận dữ của hắn. Đôi chân mày rậm rạp chau chặt lại với nhau, đôi mắt khép hờ tỏ ra sự phẫn nộ, hắn cất giọng khàn khàn:
- Em muốn tuyệt thực?
Nhã Đan vội vã lắc đầu. Cô đâu bị điên mà gật đầu, hắn sẽ bỏ đói cô thật đấy!
Lúc này đôi chân mày từ từ giãn ra, giọng hắn vẫn lạnh lùng:
- Vậy tại sao không ăn?
Nhã Đan bĩu môi nhíu mày. Cô liếc mắt sang chỗ khác không thèm nhìn đến hắn, giọng cô khủy uất:
- Đã nói không ăn mà cứ ép ăn... tuyệt thực thì tuyệt thực...
Giọng nói tuy nhỏ nhưng Khương Duật đứng sát gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840265/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.