Mặt trăng vừa khuất dạng là thời khắc mặt trời vội nhô lên, khi hừng đông Nhã Đan đã thức dậy. Cô bất giác nhìn xuống bàn tay mình, nó như vừa được ai đó sưởi ấm... trong đầu cô vô tình lóe lên một tia suy nghĩ "Đêm qua Khương Duật vào phòng cô và nắm tay cô." Mặc dù việc đó xác suất rất thấp nhưng... cô vẫn mong là vậy...
Cô khẽ thở dài, lão già của cô khi giận sẽ giận dai đến thế sao? Tối hôm qua hắn vừa về sớm một bữa cô đã làm đổ bể khiến hắn không muốn ăn. Cô đúng là không làm việc gì ra hồn!
Nhã Đan bước xuống giường, đi vào phòng tắm, lúc nhìn đôi chân mình cô ngỡ ngàng, lúc nãy ở ngoài còn tối cô không để ý, bây giờ mới để ý. Hình như đã có người bôi thuốc trị bỏng lên cho cô. Khóe môi Nhã Đan khẽ nhếch lên, chắc chắn là Khương Duật, ngoài Khương Duật ra thì ai có thể bôi thuốc cho cô? Tiểu Vỹ hôm qua nói là em ấy không có thuốc! Vậy cho nên khả năng duy nhất chỉ có thể là Khương Duật!
- Lão già ấy, rõ ràng còn quan tâm mình!
...
Nhã Đan vừa thay đồ xong cũng là lúc Tiểu Vỹ tự ý xông vào. Thấy Nhã Đan đã thức cô ta nở một nụ cười đi đến.
- Chân cô sao rồi ạ?
- Đỡ hơn rồi!
Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc hơi đỏ lên, cô mỉm cười phấn khích kéo Tiểu Vỹ sát lại gần mình nói nhỏ với cô ấy:
- Em biết không... đêm qua lão già đã đến phòng chị đấy! Anh ấy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840264/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.