Trời đêm bên ngoài tối đen như mực, bóng trăng tròn soi sáng khắp màn đêm. Người hầu kẻ hạ của Khương gia đều đang say giấc, lúc này có một thân hình cao to lẻn vào phòng Nhã Đan.
Đúng khoảnh khắc ấy Tiểu Vỹ đã tình cờ nhìn thấy...
Khương Duật thầm thở một hơi dài, hắn đi đến chiếc giường nơi cô đang nằm, cánh tay mạnh bạo tung chiếc mềm ra để lộ đôi chân đỏ tấy, da phồng vì bỏng của cô. Gương mặt lạnh lùng thoáng chốc đã trở nên khó coi vô cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi:
- Không biết tự lo.
Có vẻ như hắn hơi lớn tiếng nên đã khiến Nhã Đan ngọ nguậy nhúc nhích khiến chân bị bỏng đau rát, đôi lông mày xinh đẹp bất giác nhíu lại. Ngay thời khắc cô định mở mắt thì giọng nói trầm ấm của hắn vang lên.
- Đừng mở mắt... anh sẽ đi đấy...
Nghe giọng hắn, trái tim cô như vỡ òa. Nước mắt vô thức chảy dài trên gò má, cô lắc lắc đầu.
- Không mở... không mở mắt... em không mở mắt... anh đừng đi...
Bàn tay Nhã Đan nhanh chóng nhận định được nơi hắn đứng mà nắm lấy tay hắn, Khương Duật không hiểu sao khi nhìn thấy cô như thế này trong lòng hắn lại dâng lên nỗi khó chịu tột cùng. Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô trái tim hắn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Hắn có tình cảm với con nhóc này rồi chăng?
Đôi môi hắn bất giác cong lên... lần này hắn không phủ nhận nữa...
Bàn tay to lớn khẽ vuốt mái tóc cô cùng giọng nói trầm ấm khẽ vang bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840263/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.