Tiểu Vỹ vừa thấy ông chủ đùng đùng đi ra, cô ta liền hiểu bên trong đã xảy ra chuyện nên vội vàng chạy vào.
Khi Tiểu Vỹ chạy vào đã thấy Nhã Đan ngồi bệt trên đất khóc, trên tay còn cầm mảnh thủy tinh như... như muốn tự vẫn...
- Tiểu thư không được...
Tiểu Vỹ vội vàng giật mảnh vỡ trên tay cô vứt xuống sàn. Tiểu Vỹ còn ân cần ôm Nhã Đan an ủi.
- Tiểu thư cô đừng dại dột có được không?
Nhã Đan khóc nức nở ngã vào lòng Tiểu Vỹ.
- Chú ấy không cần tôi nữa rồi... thật không cần tôi nữa rồi...
Tiểu Vỹ nghe vậy trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng. Chỉ vì chuyện của cô ta mà tiểu thư và tiên sinh mới ra thế này, tiểu thư mới phải khổ thế này...
- Tiểu thư... cô nín đi... đừng khóc nữa...
[...]
Tiểu Vỹ dìu Nhã Đan lên phòng, đôi chân Nhã Đan vì bát canh lúc nãy mà bị phỏng đỏ rớm máu. Tiểu Vỹ dìu cô ngồi xuống giường, cô ta lấy nước lạnh nhẹ nhàng tỉ mỉ lau sạch nước canh còn dính trên chân cho cô. Hành động này chợt làm Nhã Đan nhớ đến lúc trước khi cô bị bỏng Khương Duật cũng lo lắng thế này. Nước mắt vô tri vô giác lại rơi ra khỏi hốc mắt, Nhã Đan đưa tay quẹt nó đi. Cô thật yếu đuối... chỉ có như thế cũng khóc...
Tiểu Vỹ lau vết thương cho cô xong thì ngẩng đầu nhìn cô:
- Tiểu thư... em không có thuốc trị bỏng cũng không thể ra ngoài mua thuốc... hay em đi nói với tiên sinh nhé?
Nhã Đan nghe vậy thì thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-vi-em-va-nguoi-do-giong-nhau/1840262/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.