Thạch Văn Bỉnh như kiêu hãnh trong gió xuân, mặt mày tươi tắn. Anh ta nửa như vô tình nửa như cố ý liếc mắt nhìn về phía Tân Uẩn trong đám đông, trong lòng thầm cười nhạo: Từ nay về sau, nhà họ Tân sẽ không còn chỗ đứng nữa rồi.
Tân Uẩn cúi đầu, quay người định rời đi.
Giang Sách tóm lấy cánh tay, giữ cô ấy lại.
“Cố định rời đi ư?”
“Ừm.”
“Đừng nôn nóng, cứ ở lại xem tình hình đã”
Tân Uẩn hơi tức giận: “Còn xem cái gì nữa? Xem bọn họ đóng kịch như nào ư? Hay là xem đám người bọn họ sỉ nhục nhà họ Tân chúng tôi?”
“Đều không phải.”
Giang Sách nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Nhiều nhất là ba mươi giây sau, kịch hay sẽ lên sàn”
Tân Uẩn cau mày, vẫn không hiểu rốt cuộc Giang Sách đang làm gì.
Ở bên kia, đám đông đang vây quanh Thạch Văn Bình tâng bốc nịnh nọt anh ta, thiếu điều gọi anh ta là bố luôn.
Còn nhà họ Tân đã trở thành hòn đá kê chân cho bọn họ.
Ai nấy đều muốn giảm một cái.
Lần này nhà họ Tân đã hoàn toàn sụp xuống rồi, e là sau này họ sẽ không còn chỗ đứng nữa.
Đúng lúc này, cũng không biết tại sao mà đứa trẻ vốn dĩ đã được chữa khỏi bệnh” kia lại đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Con trai!”
Sự thay đổi đường đột đó khiến người mẹ giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy đến xem tình hình của con trai.
Lần này không phải là diễn mà cô ta đã thật sự lo lắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336773/chuong-393.html