Thạch Khoan nhíu mày, trưng cầu ý kiến mọi người: “Mọi người thấy thế nào?”
Đứng trong đám đông, Giang Sách suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng. Lão già Thạch Khoan này đúng là ngụy quân tử, kỹ năng diễn xuất không chê vào đâu được.
Ông ta đã nói đến nước này rồi, mẹ đứa trẻ kia cũng nôn nóng muốn có người xem bệnh cho nó, ai có thể thử đương nhiên có thể lên thử, làm gì có ai dám ngăn lại.
Ông ta làm như vậy vừa là để Thạch Văn Bỉnh hành động một cách dành chính ngôn thuận, nâng anh ta lên tận mây xanh, lại vừa không khiến các bác sĩ đang có mặt ở đây mất thể diện.
Có thể làm người khôn khéo biết đưa đẩy như vậy, Thạch Khoan cũng là một nhân tài.
Đám đông còn có thể nói gì chứ? Bọn họ bèn ào ào gật đầu đồng ý.
“Để cậu ấy chữa thử xem, dù có chữa được hay không thì cũng phải thử mới biết được.”
“Đúng vậy, chúng tôi ủng hộ cậu Thạch”
Thạch Khoan thở ra một hơi, cúi người nói với đám đông: “Nếu đã như vậy, tôi xin phép thay mặt con trai cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người đã khoan dung trước hành vi ngông cuồng tự mãn của nó, xin chân thành cảm ơn mọi người.”
“Ôi chao, ông Thạch khách sáo quá”
“Một bác sĩ tốt vừa có đức vừa có tài như ông Thạch đây đúng là hiếm có.”
Màn kịch đó đã diễn ra một cách rất hoàn hảo.
Dưới sự ủng hộ của mọi người, Thạch Văn Bỉnh bước đến bên giường bệnh trước sự ngưỡng
mộ và sùng bái của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336772/chuong-392.html