Mẹ đứa bé lo lắng hỏi: “Bác sĩ Giang, rốt cuộc con tôi bị làm sao vậy? Bác sĩ mau nói gì đi.”
Giang Sách thở dài đáp: “Haizz, tôi xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm”
Anh đứng dậy, lặng lẽ tránh sang một bên.
Lần này, tất cả những người đang có mặt ở đó như bùng nổ.
Vừa rồi vẫn còn khoác lác là lợi hại lắm nhưng hóa ra lại chẳng có một chút bản lĩnh nào. Châm vài chấm, đứa trẻ vẫn không động đậy gì, một chút phản ứng cũng không có. Tên Giang Sách này vốn là một tên lang băm.
Mọi người đều ném cho Giang Sách ánh nhìn khinh bỉ.
A
“Đúng thật là, người của y quản nhà họ Tân người sau kém hơn người trước. Đầu tiên là nữ Hoa Đà, sau là cái gì mà học trò thân tín học được y thuật bí truyền, còn tưởng là lợi hại lắm, cuối cùng lại chẳng ra làm sao.”
“Cười chết mất, người sau còn giỏi khoác lác hơn kẻ trước, bản lĩnh thì người sau còn kém hơn kẻ trước. Y quán nhà họ Tân chỉ xứng với hai chữ: rác rưởi!”
“Trước đây tôi rất sùng bái nhà họ Tân, nhưng sau này ấy à, haha, nếu tôi còn bước chân vào y quan nhà họ nửa bước thì tôi đi bằng đầu.”
Mọi người bàn tán xôn xao, hết lời chê bôi nhà họ Tân.
Bây giờ, nhà họ Tân coi như đã chẳng còn danh tiếng tốt đẹp gì nữa.
Thấy Giang Sách tiu nghỉu bước ra, Tân Uẩn vừa lo lắng vừa bực tức, nói: “Anh bị làm sao vậy? Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336771/chuong-391.html