Chương trước
Chương sau

Mẹ đứa bé lo lắng hỏi: “Bác sĩ Giang, rốt cuộc con tôi bị làm sao vậy? Bác sĩ mau nói gì đi.”
Giang Sách thở dài đáp: “Haizz, tôi xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm”
Anh đứng dậy, lặng lẽ tránh sang một bên.

Lần này, tất cả những người đang có mặt ở đó như bùng nổ.
Vừa rồi vẫn còn khoác lác là lợi hại lắm nhưng hóa ra lại chẳng có một chút bản lĩnh nào. Châm vài chấm, đứa trẻ vẫn không động đậy gì, một chút phản ứng cũng không có. Tên Giang Sách này vốn là một tên lang băm.
Mọi người đều ném cho Giang Sách ánh nhìn khinh bỉ.
A
“Đúng thật là, người của y quản nhà họ Tân người sau kém hơn người trước. Đầu tiên là nữ Hoa Đà, sau là cái gì mà học trò thân tín học được y thuật bí truyền, còn tưởng là lợi hại lắm, cuối cùng lại chẳng ra làm sao.”
“Cười chết mất, người sau còn giỏi khoác lác hơn kẻ trước, bản lĩnh thì người sau còn kém hơn kẻ trước. Y quán nhà họ Tân chỉ xứng với hai chữ: rác rưởi!”
“Trước đây tôi rất sùng bái nhà họ Tân, nhưng sau này ấy à, haha, nếu tôi còn bước chân vào y quan nhà họ nửa bước thì tôi đi bằng đầu.”
Mọi người bàn tán xôn xao, hết lời chê bôi nhà họ Tân.
Bây giờ, nhà họ Tân coi như đã chẳng còn danh tiếng tốt đẹp gì nữa.
Thấy Giang Sách tiu nghỉu bước ra, Tân Uẩn vừa lo lắng vừa bực tức, nói: “Anh bị làm sao vậy? Không phải tôi đã nói rõ với anh rồi sao? Tại sao anh còn khăng khăng bước ra khoe khoang như vậy?”
Giang Sách nở một nụ cười khó hiểu.
Anh ghé lại gần bên tại Tân Uẩn, khẽ nói: “Cô đừng nôn nóng, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi. Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu những cảm giác không ai chịu được. Bây giờ người ta đang mắng chửi cô, đợi lát nữa lại khen cô còn không kịp ấy chứ.”
“Khen tôi?”
Tân Uẩn cười khổ, chuyện này làm sao có thể. Bây giờ đám người này không mắng chửi cô ấy là cô ấy đã tạ giời tạ đất rồi, còn mong người ta khen ngợi bản thân ư? Đúng là truyện nghìn lẻ một đêm.
Giang Sách mỉm cười: “Cô không tin ư? Vậy chúng ta đánh cược đi.”
“Cược gì?”
“Ừm... nếu lát nữa mọi người khen ngợi tâng bốc cô hết lời thì cô phải gọi tôi ba tiếng anh trai tốt” đấy nhé.”
Tân Uẩn đỏ mặt đáp: “Anh đúng là biết chiếm hại từ người khác.”
“Có dám chơi không?”
“Có gì mà không dám chứ. Còn nếu anh thua thì sao?”
“Tôi sẽ không thua.”
Trong lúc bọn họ đang nhỏ giọng tranh luận, cuối cùng thì Thạch Văn Bỉnh cũng không nhịn được nữa. Anh ta bước ra từ trong đám đông.
Cơ thể anh ta cũng run lên vì phấn khích.
Đợi chờ lâu như vậy, lên kế hoạch lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đến lúc gặt hái thành quả.
Tân Uẩn, Giang Sách, hãy cứ đợi mà làm đá kê chân đi.
Thạch Văn Bỉnh hằng giọng, cố tình cất cao giọng nói: “Ba, các vị bác sĩ, Thạch Văn Bỉnh con đây muốn thử xem sao.”
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Đến bố anh ta cũng không trị được, anh ta có thể ư?
Thạch Khoan cố tình tỏ ra không vui, nói: “Văn Bỉnh à, đừng tự làm xấu mặt bản thân. Các bác các chủ đều lực bất tòng tâm, con nghĩ con giỏi giang hơn họ sao? Đúng là ngông cuồng vọng tưởng”
Thạch Văn Bỉnh hơi khom người xuống, nói: “Ba, con trai không dám. Có đánh chết con con cũng không dám nói y thuật của mình lợi hại hơn các bác các chủ đang có mặt ở đây. Chỉ là gần đây con đang đọc một cuốn sách, cũng đã nghiền ngẫm được một vài kiến thức về
phương pháp điều trị nội khoa. Vì vậy, con muốn thử một lần xem sao.”
Mẹ đứa trẻ kia hô lên: “Con tôi sắp chết rồi, các người đừng nhiều lời nữa, cậu có thể chữa khỏi cho nó thì mau chữa đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.