Chương trước
Chương sau

“Ông Thạch, rốt cuộc ông có tìm ra được bệnh không vậy? Con tôi bị làm sao thế?”
Trong lòng Thạch Khoan vốn đã rất phiền muộn, lại bị người phụ nữ này thúc giục liên hồi, ông ta càng tâm phiền ý loạn hơn.

“Ngậm miệng đi!”
Mẹ đứa bé càng nôn nóng hơn, cô ta cắn răng trừng mắt nhìn Thạch Khoan, bầu không khí ở đó trở nên rất căng thẳng.
Lúc này, Giang Sách đang có tâm thái xem náo nhiệt, chỉ sợ chuyện chưa đủ loạn, ra vẻ thản nhiên tùy ý nói một câu: “Liệu có phải là thuốc cậu bé vừa uống có vấn đề không?”
Một câu này của anh đã khiến những người có mặt ở đó như bừng tỉnh.
“Thuốc?”
“Đúng đúng đúng, chính là bát thuốc đó.”
Mẹ đứa bé chỉ vào Thạch Văn Bỉnh, nói: “Rốt cuộc anh đã cho con tôi uống thuốc gì?”
Mặt Thạch Văn Bỉnh đỏ bừng, nên nói thế nào đây? Nếu đáp lời chẳng phải là sẽ tự vạch trần mình sao?
Anh ta ho khan một tiếng, đáp: “Chuyện này để sau hẵng bàn tới đi.”
Người phụ nữ kia nổi giận: “Cái gì mà để sau hẵng bàn? Con trai tôi sắp mất mạng rồi? Đơn thuốc đầu, anh mau lấy ra đây cho mọi người xem đi.”
Thạch Văn Bỉnh làm sao có gan lấy đơn thuốc ra.
Đơn thuốc đó chỉ là một đơn thuốc bình thường dùng để xoa dịu thần kinh và dưỡng thần. Nếu lấy ra cho bao nhiêu chuyên gia trong ngành y đang ở đây xem, bí mật của họ lập tức sẽ bị bại lộ. Nhà họ Thạch bọn họ còn biết giấu mặt vào đầu nữa? Thế nên, dù thế nào cũng không thể lấy đơn thuốc ra.
Thạch Khoan nói: “Được rồi, cô không cần làm ầm ĩ lên đầu, trước tiên nâng đứa bé vào trong đi, chúng tôi sẽ từ từ chữa trị”
“Không được!”
Tất nhiên là người phụ nữ nọ nhìn ra được ông ta đang dùng kể hoãn binh.
Bây giờ có rất nhiều chuyên gia đang ở đây, nếu xảy ra chuyện gì, cô ta còn có người có thể giúp đỡ. Ngộ nhỡ đứa bé được đưa vào phòng, đến lúc đó bọn họ phải răm rắp nghe theo lời người ta, Thạch Khoan nói gì cũng phải nghe nấy.
Một người phụ nữ như cô ta làm sao có thể đầu được với những nhân vật lớn như Thạch
Khoan.
Nhất định không thể nghe theo lời ông ta.
Cô ta nói: “Con của tôi không bệnh không tật gì, vẫn đang khỏe mạnh yên ổn, tại sao vừa uống thuốc của các người liền ngã bệnh như thế? Các người muốn hại chết con trai tôi để giết người diệt khẩu có đúng không?”
Đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Sao cô ta lại nói như vậy? Sao lại còn liên quan đến cả chuyện giết người diệt khẩu?
Thạch Văn Bỉnh thấy sự việc sắp bị bại lộ bèn vội vàng ngăn cô ta lại: “Cô nói năng linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà con cô không bệnh không tật, vẫn đang khỏe mạnh yên ổn. Mọi người đều có thể thấy, lúc đến, bệnh tình của con cô đã ở giai đoạn nguy kịch rồi.”
Người phụ nữ nọ cắn răng, nói: “Thạch Văn Bình, nói năng đừng có mà bịp bợm đổi trắng thay đen như thế. Tình hình thực tế là như thế nào, mọi người đều biết rõ cả. Có phải là anh muốn gạt tôi không?”
Thấy tình hình dần trở nên mất kiểm soát, Thạch Khoan bèn lên tiếng cướp lời chặn họng trước: “Xem ra người mẹ này vì lo lắng cho con mà đau lòng quả độ, thần trí đã hơi không tỉnh táo”
“Người đâu, mau đưa cô ta và con trai vào phòng tạm thời nghỉ ngơi đi.”
Ông ta vừa dứt lời, ngay lập tức có bốn năm nhân viên bảo vệ vây quanh họ.
Trên mặt người phụ nữ kia lộ ra vẻ sợ hãi, cô ta biết Thạch Khoan đang chơi chiều không ăn mềm thì ăn cứng. Một người phụ nữ yếu đuối như cô ta làm sao có thể đầu lại được với bốn năm bảo vệ có thân hình cường tráng?
Thấy người phụ nữ đó sắp bị đưa đi, Giang Sách bèn sải bước đến đó, đứng chắn trước mặt cô ta.
Anh mỉm cười, nói: “Hình như người ta không muốn đi cùng các người thì phải.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.