Anh chưa bao giờ nghe đến cái tên này, hơn nữa anh đang ngắm bầu trời, vẫn chưa ngắm đủ, còn chưa đến mười hai giờ, anh còn chuẩn bị những thứ khác muốn tặng cho Đinh Mộng Nghiên.
Bây giờ mà đi thì thật là phá hỏng bầu không khí.
Giang Sách mỉm cười lắc đầu đáp: “Tôi vẫn chưa thể đi được.”
Người nọ thở dài, nói: “Vậy anh cứ ở đây chờ bị đánh đi, tạm biệt.”
Rất nhanh, tất cả mọi người trong công viên đều đã “sơ tán” đi hết, ngay cả các bác trai bác gái lớn tuổi cũng không dám ở lại, nhanh chóng rời khỏi đó.
Người của mặt trận Sương Mù Đó cưỡi mô tô chạy vòng quanh trong công viên một hồi làm mọi thứ trở nên lộn xộn, hỗn loạn, có lúc còn đâm ngã người qua đường.
Người ta cũng không dám nói gì, ngoài tự nhủ là mình xui xẻo ra, thậm chí một cái nhìn oán trách cũng không dám.
Đám người lái mô tô kia lấy từ trong túi ra những bình xịt thuốc, xịt loạn lên ở khắp nơi biến công viên Hoa Hải thành nơi vui đùa của bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Sách rất phẫn nộ.
Tất cả ký ức tuổi thơ của anh đều được gửi gắm ở đây, là minh chứng cho quá khứ tươi đẹp của anh, sao có thể để người khác tùy ý hủy hoại như vậy được?
Anh không chọc vào người, người lại cứ cố tình chọc vào anh trước.
Đại ca của đám người được gọi là mặt trận Sương Mù Đỏ - Giả Chiến liếc mắt một cái đã nhìn trúng Đinh Mộng Nghiên, khóe miệng ông ta nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336728/chuong-348.html