“Hả?” Đinh Mộng Nghiên hơi do dự.
Bây giờ đã là mười một giờ tối, bên ngoài trời tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết.
Nửa đêm nửa hôm còn lang thang ở ngoài, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Những Đinh Khải Sơn lại nói: “Aiya, hiếm khi có dịp Sách nhi muốn đưa con ra ngoài chơi, con đi đi, thanh niên mà cứ suốt ngày ở nhà cũng không tốt đâu.”
Đinh Mộng Nghiên hết nói nổi,
Ông vẫn là ba cô đấy chứ?
Nửa đêm còn bảo cô ra ngoài chạy loăng quăng, không sợ gặp phải kẻ xấu hả?
Giang Sách nói: “Có anh ở đây, anh sẽ đảm bảo an toàn cho em, không cần lo lắng.”
Có câu này của Giang Sách, Đinh Mộng Nghiên liền thấy rất yên tâm. Vì từ trước đến nay, những gì Giang Sách hứa với cô anh đều làm được, không có chuyện gì mà anh không làm được hết.
Hơn nữa, cô cũng muốn biết Giang Sách định đưa cô đi đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Đinh Mộng Nghiên khoác tay Giang Sách, hai người nắm tay nhau ra ngoài. Giang Sách lái xe, ba mươi phút sau, anh đưa cô đến một công viên đang sáng rực ánh đèn.
Đó là công viên Hoa Hải.
Đây là nơi ba của Giang Sách, ông Giang Hàn Phi thích đến nhất.
Giang Sách nắm tay Đinh Mộng Nghiên, hai người ngồi trên bậc đá.
Công viên này khá nổi tiếng, dù đã mười một giờ đêm nhưng vẫn có rất nhiều người đang vui chơi trong công viên, trong đó phần lớn là các nam thanh nữ tú.
Mọi người đi theo đôi, ngồi sóng vai nhau.
Có người tặng hoa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336727/chuong-347.html